"Kha... Kha thiếu......" Một đám cực kỳ kiêu ngạo sau khi nhìn thấy thiếu niên nho nhã tuấn tú thì đều không hẹn mà cùng lùi lại hai bước, hô lên đầy cung kính và sợ hãi.
"Sao tên súc sinh này có thể là... em họ của Kha thiếu chứ?" - Kẻ vừa xuống tay mạnh nhất lén lút giấu dao đi, lên tiếng hỏi thử.
Kha Hạo Vũ chỉ hơi nhướng mày: "Họ hàng nhà tôi thế nào còn phải báo cho cậu, hả?"
Đối phương kinh hãi, lắc đầu liên tục, khom lưng tỏ vẻ xin lỗi: "Không không không, Kha thiếu quá lời rồi, bọn em còn có việc, xin phép đi trước......"
Sau khi những tên đó rời đi, Túc Ảnh cực kỳ cảnh giác nhìn thiếu niên nho nhã đang bước về phía mình. So với đám vừa nãy, cậu còn kiêng kị Kha Hạo Vũ hơn.
Biến thái ngầm trên đời này nhiều vô số, có thể khiến đám học sinh kia cung kính như vậy, sao có thể là người tốt?
"Anh cứu tôi với mục đích gì?" - Túc Ảnh trực tiếp hỏi. Khoang miệng cậu đầy máu, nói chuyện cũng không quá rõ ràng.
Kha Hạo Vũ thấy cậu chật vật như vậy thì nhíu mày ghét bỏ, sau đó móc khăn lụa từ trong túi ra che mũi: "Xoay mặt đi, đừng làm bẩn mắt tôi."
Túc Ảnh biết thiếu niên này không dễ chọc nên nghe theo.
Kha Hạo Vũ vừa lòng nhếch môi, xem ra cũng không quá ngu, hắn thích giao tiếp với người thông minh.
"Tôi là Kha Hạo Vũ, để mà nói thì cậu thật sự là em họ ngoại của tôi nên không cần câu nệ vậy đâu, thả lỏng đi. Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670578/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.