Chương trước
Chương sau
"Kha... Kha thiếu......" Một đám cực kỳ kiêu ngạo sau khi nhìn thấy thiếu niên nho nhã tuấn tú thì đều không hẹn mà cùng lùi lại hai bước, hô lên đầy cung kính và sợ hãi.
"Sao tên súc sinh này có thể là... em họ của Kha thiếu chứ?" - Kẻ vừa xuống tay mạnh nhất lén lút giấu dao đi, lên tiếng hỏi thử.
Kha Hạo Vũ chỉ hơi nhướng mày: "Họ hàng nhà tôi thế nào còn phải báo cho cậu, hả?"
Đối phương kinh hãi, lắc đầu liên tục, khom lưng tỏ vẻ xin lỗi: "Không không không, Kha thiếu quá lời rồi, bọn em còn có việc, xin phép đi trước......"
Sau khi những tên đó rời đi, Túc Ảnh cực kỳ cảnh giác nhìn thiếu niên nho nhã đang bước về phía mình. So với đám vừa nãy, cậu còn kiêng kị Kha Hạo Vũ hơn.
Biến thái ngầm trên đời này nhiều vô số, có thể khiến đám học sinh kia cung kính như vậy, sao có thể là người tốt?
"Anh cứu tôi với mục đích gì?" - Túc Ảnh trực tiếp hỏi. Khoang miệng cậu đầy máu, nói chuyện cũng không quá rõ ràng.
Kha Hạo Vũ thấy cậu chật vật như vậy thì nhíu mày ghét bỏ, sau đó móc khăn lụa từ trong túi ra che mũi: "Xoay mặt đi, đừng làm bẩn mắt tôi."
Túc Ảnh biết thiếu niên này không dễ chọc nên nghe theo.
Kha Hạo Vũ vừa lòng nhếch môi, xem ra cũng không quá ngu, hắn thích giao tiếp với người thông minh.
"Tôi là Kha Hạo Vũ, để mà nói thì cậu thật sự là em họ ngoại của tôi nên không cần câu nệ vậy đâu, thả lỏng đi. Chúng ta là anh em bà con, tôi vừa cứu cậu, chẳng lẽ còn có thể làm gì cậu?" - Nhìn Túc Ảnh với sống lưng căng chặt đến mức thẳng tắp tựa một con dã thú đang trong tư thế chuẩn bị tấn công, Kha Hạo Vũ chậm rãi nói.
Hắn luôn miệng gọi Túc Ảnh là em họ ngoại nhưng kẻ không muốn xem khuôn mặt đầy vết thương của cậu cũng là hắn.
"Người họ Kha?" - Túc ảnh run run hỏi, cả người cậu đang cực kỳ đau đớn.
Cậu đã từng nghe về nhà Kha gia, một dòng họ quyền quý có học vấn cao, địa vị ngang hàng với Mộ gia.
"Không sai, chính là Kha gia mà cậu nghĩ." - Khi nhắc tới gia tộc mình, ánh mắt Kha Hạo Vũ để lộ ra sự kiêu ngạo.
Cũng không phải tự nhiên Kha Hạo Vũ luôn miệng gọi Túc Ảnh là em họ, mẹ của Túc ảnh chính là con riêng chưa nhận tổ quy tông của Kha gia, miễn cưỡng có thể coi là người nhà họ Kha.
Mẹ là con riêng, con trai cũng là con ngoài giá thú, "truyền thống" không vẻ vang này chẳng biết còn truyền đến đời nào nhỉ.
"Dù sao thì cũng là người nhà họ Kha, thấy cậu bị bắt nạt như vậy, tôi không đành lòng. Thân là đàn ông, chẳng lẽ cậu định cứ tiếp tục sống mãi như vậy?"
Ngoài mặt nói không đành lòng nhưng biểu cảm lại không thay đổi, chẳng qua là giả vờ giả vịt, nước mắt cá sấu mà thôi.
Túc Ảnh rũ mắt, nhìn cậu càng thêm đáng thương: "Tôi làm gì còn cách nào? Anh cũng thấy rồi, bọn họ đông như vậy, sao tôi có thể đánh lại được."
Kha Hạo Vũ định nâng cậu dậy để tỏ vẻ mình có thành ý, nhưng, hắn thật sự không làm được, người Túc Ảnh quá bẩn. Kha Hạo Vũ nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng không đưa tay ra mà chỉ mỉm cười: "Vì quan hệ họ hàng, tôi giúp cậu một chút, được chứ?"
Hắn cười cực kỳ nhã nhặn nhưng nụ cười ấy không hề phù hợp tuổi tác, cũng cực kỳ dối trá, giống hệt rắn độc vậy.
Một dòng họ càng lớn thì trẻ con của dòng họ đó càng trưởng thành sớm, cũng càng hy vọng mình sẽ tạo ra "cơ ngơi" riêng nhanh một chút để sau này trưởng thành không chết quá dễ trong nội đấu gia tộc.
Kha Hạo Vũ có thể diễu võ dương oai ở trường nhưng trong gia tộc thì chưa chắc. Hắn có đủ mưu lược, chỉ thiếu một con chó săn liều mạng "mở rộng đất đai" cho mình mà thôi.
Mà Túc Ảnh......
Rất hợp ý hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.