Chương trước
Chương sau
So với những tên lưu manh ngoài xã hội, đám giáo bá này xuống tay tàn nhẫn hơn nhiều, bọn chúng phải đánh gần chết mới thôi.
Đám cặn bã ngoài xã hội biết Mộ Cửu Lăng chỉ muốn dạy dỗ Túc Ảnh nên không dám đánh chết cậu. Bọn chúng sợ chẳng may khiến cậu chết, sẽ đắc tội Mộ Cửu Lăng. Nhưng, nhóm người đang đứng trước mặt Túc Ảnh lại không có đầu óc để suy nghĩ xa xôi như vậy.
"Mẹ mày hổ báo nhỉ, mắt mày kiểu gì thế? Mày còn dám trợn mắt với tao cơ à?"
Một bàn tay thô tát mạnh lên mặt Túc Ảnh.
Túc Ảnh cúi đầu, cố gắng che giấu sự tàn nhẫn trong đáy mắt.
Cậu càng không phản kháng càng khiến đối phương nghĩ cậu dễ bắt nạt. Dù sao thì những kẻ này đều xuất thân từ gia đình có địa vị, cũng đã từng "chơi" chết bạn học trong trường, nhưng, thì đã sao? Người nhà sẽ thu xếp ổn thỏa cho bọn chúng.
Vì thế, có kẻ móc dao ra.
Vô tình nhìn thấy ánh sáng từ lưỡi sao, đôi mắt Túc Ảnh càng trở nên lạnh lẽo.
Học hành quan trong hơn bị đánh nhưng không quan trọng bằng mạng sống.
*
* *
Một thiếu niên anh tuấn mặc đồng phục đứng trên tháp đồng hồ của trường học, trong tay cầm một chiếc ống nhòm, hắn lẳng lặng quan sát vụ bạo lực xảy ra trong vườn trường.
Lúc đầu, người bị vây ở giữa tựa một con chim cút nhỏ, không hề dám phản kháng.
Kha Hạo Vũ cảm thấy mất hứng thú.
Hắn không định đứng ra, hắn chỉ muốn xem kịch mà thôi.
Nếu diễn tốt, hắn còn tạm chấp nhận bước ra, nhưng diễn không hay, đánh chết người cũng chẳng liên quan đến hắn.
Đang chuẩn bị chuyển tầm nhìn đi thì con chim cút nhỏ kia đột ngột phản kháng, hơn nữa còn đánh người cực kỳ tàn nhẫn.
Khóe môi Kha Hạo Vũ lộ ra ý cười, có chút thú vị.
*
* *
Khi đối phương cầm dao đến gần mình, Túc Ảnh không kiềm chế được nữa mà nắm chặt tay, sau đó chờ đối phương không phòng bị, cậu vồ tới đối phương, tốc độ nhanh như báo săn. Cậu nhằm vào vị trí yếu nhất của đối phương, xuống tay liên tục.
Vừa nãy bị đánh thê thảm bao nhiêu thì giờ cậu đánh trả tàn nhẫn bấy nhiêu.
Có lẽ cậu chú định phải làm một con súc sinh không có tiền đồ, chỉ xứng đáng lăn lộn bên đám người này. Cho dù cậu đi xa bao nhiêu, cho dù cậu muốn bắt đầu làm người một lần nữa, kẻ khác vẫn sẽ không cho cậu cơ hội!
Ngồi chờ chết không bằng chơi chết đối phương!
Nghĩ vậy, Túc Ảnh lập tức cướp dao từ trên tay tên kia, khi con dao sắp cắm vào người tên đó thì những kẻ khác bắt đầu hoàn hồn, đá cậu ngã khỏi người tên đó. Bọn chúng lại dùng lợi thế số đông để đàn áp cậu, không ngừng đấm đá lên người cậu.
"Mẹ nó, tên tiểu súc sinh này ra tay tàn nhẫn thật! Có phải vừa nãy ông đây còn giữ lại mặt mũi cho mày?" - Sự phản kháng của Túc Ảnh đã khơi lên lệ khí của đối phương.
"Da thịt non mịn, khuôn mặt tạm được, tuy rằng ông đây chỉ thích phụ nữ nhưng không ngại nếm thử món mới." - Những lời này thật thô tục! Đều là thiếu niên choai choai, nói năng kiểu vậy khiến người ta ghê tởm vô cùng.
Tất nhiên, Túc Ảnh nào chịu được sự vũ nhục này, chính vì vậy, khi đối phương đến gần, cậu đã ôm lấy chân đối phương rồi cắn chặt như dã thú hung ác, hận không thể cắn xuống một miếng thịt lớn trên đùi hắn.
Khi tên đó không ngừng hô đồng bọn giết chết Túc ảnh thì một giọng nói không lạnh không ấm truyền tới: "Nhiều kẻ quây đánh em họ tôi như vậy, có vẻ không được tốt lắm đâu."
- --------------------
Nay thứ hai mát trời, Diệp mỗ đăng thêm hai chương:3 Chúc cả nhà buổi tối mát mẻ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.