Túc Ảnh ôm Đường Hoan vào phòng ngủ, ném cô lên giường rồi xoay người rời đi. Tới cửa, cậu nhíu mày, quay lại đắp chăn cho Đường Hoan, bây giờ cô còn giá trị lợi dụng, nguồn thu của cả nhà đều dựa vào mình cô nên cô tạm thời không thể ốm được.
Sau khi Túc Ảnh ra ngoài, đóng cửa phòng lại, khóe môi Đường Hoan cong lên, cô duỗi tay xoa xoa cái eo già của mình. Tên gấu con thối này chẳng đáng yêu chút nào, cứ thế ném thẳng cô lên giường, suýt nữa thì eo cô gãy đôi rồi. Có điều, cậu đã bắt đầu tỉnh ngộ, cũng biết quay lại đắp chăn cho cô, xem ra cách dạy dỗ của cô vẫn có tác dụng.
Đường Hoan tự thấy mình thật bổng bổng đát[1].
Chẳng biết, nếu đọc được suy nghĩ thật của Túc Ảnh, cô có giận điên lên rồi bóp chết cậu không nhỉ?
[1]đã chú thích từ những chương trước.
*
* *
"Ồ, vậy à? Đúng là tốt số."
Trong bóng tối, một người đàn ông trẻ tuổi ngậm trong miệng điếu xì gà, sau khi nghe báo cáo về tình trạng của Túc Ảnh, gã chậm rãi nhả khói, hờ hững lên tiếng.
"Mộ gia, cô gái kia, ngài có muốn..." - Người nói chuyện làm động tác giết người diệt khẩu.
Mộ Cửu Lăng chậm rãi phẩy phẩy tay.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi, sao lại thu dưỡng tiểu súc sinh sống dai kia? Thật đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Đã thế, cô còn cho tiểu súc sinh kia đi học... Nếu cứ phát triển như vậy, cũng đáng để gợi lên chút hứng thú của Mộ Cửu Lăng. Gã muốn xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670576/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.