Túc Ảnh về nhà với tâm trạng vô cùng thấp thỏm.
Cũng may là trên mặt cậu chỉ bị bầm tím, nhìn không rõ ràng lắm... Lo lắng một lúc, cậu đột nhiên nhớ tới......
Đường Hoan là người mù!
Kể cả cậu có bị thương nặng thì cô cũng không nhìn thấy, không phát hiện được, cậu lo lắng cái gì.
Vì thế, Túc Ảnh lập tức yên lòng.
Đường Hoan về nhà sớm hơn mọi ngày, tầm bảy rưỡi cô đã có mặt ở nhà, lẳng lặng ngồi trong phòng khách.
Về đến nhà, nhìn thấy trong phòng khách có một bóng đen, Túc Ảnh nhất thời hoảng sợ.
"Các em năm rưỡi là tan học, vì sao em về muộn như vậy?"
Túc Ảnh sờ vết thương trên mặt, biểu cảm không thay đổi, nói: "Ở trường làm bài tập nên về muộn."
"Thật?" - Đường Hoan hỏi lại.
Túc Ảnh nhíu mày: "Tôi lừa cô làm gì, tin hay không thì tùy."
Đường Hoan lấy điện thoại di động, mở lên đoạn ghi âm, trong đoạn ghi âm truyền ra tiếng nói của chủ nhiệm lớp Túc Ảnh...
"Chị gái Túc Ảnh, Túc Ảnh đánh nhau bị phụ huynh các bạn khác khiếu nại, phiền cô ngày mai tới trường giải quyết vấn đề."
Những kẻ trước giờ luôn nghênh ngang trong trường học, gặp người dám phản kháng như Túc Ảnh, sao có thể dễ dàng cho qua.
Kha thiếu che chở cậu?
Không sao!
Dùng "minh chiêu[1]" khiến cậu khó xử là được!
Một đám du côn lưu manh khoe thầy cô, làm ra vẻ mình là người bị hại cũng thật nực cười!
"Đây là cách làm bài tập của em, hả?" - Đường Hoan tức giận lên tiếng - "Chị đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670579/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.