Chương trước
Chương sau
Mắt phụt ra ánh sáng khiến người khác phải sợ hãi, nhưng ngoài miệng thì Túc Ảnh lại ngoan ngoãn nhận sai: "Em không nên mắng chị, cũng không nên lấy đồ của chị rồi đi mất hút. Em biết sai rồi, chị à, về sau em sẽ không khiến chị tức giận nữa."
Mở miệng là chị, khép miệng cũng chị.
Chỉ có Đường Hoan biết, lòng dạ của thiếu niên này đã sâu đến mức nào.
Cậu thấy cô lẻ loi một mình nên cho rằng cô thiếu tình thân, bắt đầu dùng tình cảm lay động cô.
"Em nói sai rồi." - Đường Hoan chống gậy, chậm rãi đứng lên rồi đi tới mép giường, từ trên cao nhìn xuống Túc Ảnh - "Những lời em vừa nói đều sai cả rồi."
Túc Ảnh sửng sốt.
Người phụ nữ này, có ý gì?
"Em không sai vì mắng người và ăn trộm. Thứ nhất, em sai vì em ngu, thứ hai, em sai vì.... low[1]."
[1]Diệp mỗ edit nguyên văn tác giả, ở đây tác giả dùng "low" (có thể hiển là: thấp hèn, tầm thường, ti tiện, hèn mọn,...)
Sống đến giờ, chưa từng có ai mắng Túc Ảnh ngu!
Bị những kẻ đần độn đó chà đạp chẳng qua là vì "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh", nhìn thì có vẻ cậu không cần tự tôn nhưng thật ra từ tận trong xương tủy, cậu là người cực kỳ kiêu ngạo. Cậu có thể để mặc kẻ khác đánh đập nhưng nếu mắng cậu ngu thì cậu không thể chấp nhận được.
"Em ngu ở chỗ không biết cố gắng, khiến bản thân chẳng khác nào một đám lưu manh thối rữa dưới đống bùn. Em suốt ngày đánh nhau với bọn chúng, kể cả có đánh thắng thì đã sao, hả? Em cũng đâu khác đống bùn thối rữa kia, đúng không?" - Đường Hoan sờ soạng đi tới mép giường, trong tay cầm một con dao.
Theo bản năng, Túc Ảnh căng chặt thân thể: "Cô muốn làm gì?"
Đường Hoan không hề trả lời, cô chầm chậm bước tới, dùng dao cứa dây thừng: "Người thật sự có bản lĩnh là người đứng ở chỗ cao chứ không phải kẻ lăn lộn trong đống bùn. Chị muốn đưa em đi học vì mong em có thể đứng trên cao nhìn xuống nhưng em lại dễ dàng ném cơ hội ấy đi, em thấy mình có ngu không?"
Dây thừng trói cổ tay trái đã bị cắt đứt nhưng Túc Ảnh lại không động đậy. Cậu bình tĩnh nhìn cô gái nhu hòa có đôi mắt vô thần, cô nói chuyện không nhanh không chậm, khiến người nghe cực kỳ thoải mái. Hơn nữa, lời của cô khá có đạo lý.
"Nếu chị là em, chị sẽ lợi dụng người thu dưỡng mình, sau đó trả thù những kẻ đã từng coi thường mình chứ chẳng thiển cận đến nỗi ôm một số tiền nhỏ rồi bỏ đi. Không biết nhìn xa trông rộng, quả thật quá ngu xuẩn."
Đường Hoan nhắc tới từ "ngu" hết lần này đến lần khác khiến ánh mắt Túc Ảnh càng lúc càng trở nên âm trầm. Tuy không thể nhìn thấy nhưng Đường Hoan hoàn toàn cảm nhận được, có điều, vậy thì đã sao?
Cô thích nhất là người khác ngứa mắt cô lại cảm thấy lời nói của cô có đạo lý, không thể không nghe theo.
"Đấy là điểm ngu xuẩn thứ nhất, điểm low thứ hai là dáng vẻ của em bây giờ."
Được mắng thẳng vào mặt người khác như vậy quả thật vô cùng sảng khoái, sảng khoái đến mức Đường Hoan muốn bung lụa.
Đường Hoan đang thầm vỗ tay nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Cô nghiêm túc nói: "Mặc dù không thấy, chị vẫn đoán được em đang hung dữ nhìn chằm chằm vào chị. Em bị nhiều kẻ bắt nạt như vậy nhưng thay vì nghĩ cách trả thù những kẻ đó, em lại muốn giết người đã cứu em, mua em về, đơn giản là vì em thấy chị bị mù, lại còn là phụ nữ nên cho rằng chị dễ bắt nạt thôi."
"Kẻ chỉ biết đổ hết tất cả lên đầu phụ nữ là kẻ thấp hèn nhất, hiểu chưa?"
Đường Hoan gằn lên từng chữ, sau đó cắt đứt tất cả dây trói trên người Túc Ảnh, cô không hề lo lắng Túc Ảnh sẽ thẹn quá hoá giận rồi làm gì mình.
Cô đã nói đến mức này mà Túc Ảnh còn không hiểu thì chỉ có thể chứng minh cậu chính là boss phản diện kém nhất mà cô từng gặp.
Cậu thích chết kiểu gì thì chết, cô không thèm quan tâm nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.