Xem ra những lời Đường Hoan nói đã lọt vào tai Túc Ảnh nên buổi tối ngày tiếp theo, cô trở về từ nhà hàng sau khi đánh đàn.....
Cậu vẫn ở nhà, không hề rời đi, hơn nữa, còn phần cơm cho cô.
"Chị đã ăn cơm tại chỗ làm rồi." - Bây giờ đã là mười giờ tối, đối với người "có thể chết chứ không thể không ăn cơm" như Đường Hoan thì làm gì có chuyện chưa dùng bữa tối. - "Sao thế? Muộn như vậy còn đợi chị."
"Cô đã nói sẽ đưa tôi đi học." - Túc Ảnh nhìn chằm chằm Đường Hoan như thể chỉ cần cô đổi ý, cậu sẽ lập tức trở mặt vậy.
Đường Hoan biết, loại sói con kiểu này thì chỉ có mục đích mới đối tốt với người ta.
"Đồng ý đi học rồi hả?" - Đường Hoan xoa xoa đầu Túc Ảnh.
Túc Ảnh cố gắng không phản kháng, cắn răng để cô tuỳ ý sờ đầu mình.
"Tôi muốn đến trường học." - Cô nói rất đúng, cậu không thể tiếp tục vật lộn với đám rác rưởi trong bùn kia nữa. Nếu cứ như vậy, chẳng biết đến lúc nào cậu mới có thể đứng ngang hàng với Mộ Cửu Lăng.
"Đến trường học cũng được nhưng phải đáp ứng ba điều kiện của chị. Nếu em làm được thì cho em đi, nếu không làm được thì em sẽ phải trở về với thế giới cũ của mình." - Đối với sói con, hơn nữa còn là sói mắt trắng, nếu mềm yếu không có chủ kiến, sẽ bị cậu bắt nạt, nhảy lên đầu.
Túc Ảnh nắm tay thành quyền, cậu biết ngay người phụ nữ này có mục đích mà, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670574/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.