Đường Hoan trực tiếp kéo người vào nhà.
Không sai, chính là cầm chân người ta, kéo lê người ta vào.
Lúc "được" kéo, đầu Túc Ảnh đã đập vào khung cửa, chẳng biết có đập thành tật không.
Động tác đơn giản thô bạo đến mức hệ thống sợ hãi, phải tự ôm chặt lấy mình!
Cẩm thú!
Quả thực là cầm thú!
Bị thương nặng lại ngâm trong mưa quá lâu nên từ lúc ngã xỉu, Túc Ảnh vẫn luôn sốt cao.
"Nhìn" thiếu niên với cơ thể chồng chất vết thương, Đường Hoan bất đắc dĩ thở dài. Trên đời này, người càng thấp hèn nhỏ bé thì cuộc sống càng gian nan, cô biết điều đó nên cũng hiểu vì sao Túc Ảnh lại khuân sạch đồ vật đáng giá của cô đi! Người chưa từng chịu khổ thì vĩnh viễn sẽ không hiểu tại sao lại có kẻ chỉ vì miếng cơm mà liều mạng.
Cô hiểu!
Nhưng....
Cô sẽ không vì thế mà nhẫn nhịn con rùa con chết tiệt này!
Đường Hoan lục lọi trong bếp, lấy ra một bó dây thừng.
*
* *
Tỉnh dậy, Túc Ảnh cảm thấy đầu nặng trịch, cổ họng khô rát. Cậu biết, đây là dấu hiệu sau khi bệnh nặng, cậu đã từng trải qua vô số lần như vậy nên cực kỳ có kinh nghiệm.
Theo bản năng, cậu muốn đứng dậy, sau đó phát hiện...... mình bị trói!
Chân tay cậu bị trói vào bốn góc giường bằng dây thừng thô, trên người cũng bị bó kín mít, hình như vì phòng cậu chạy trốn nên người trói còn thắt nút chết.
Trong lúc Túc Ảnh không ngừng giãy giụa thì bên cạnh vang lên giọng nói: "Tỉnh rồi?"
Cầm trên tay một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670572/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.