"Hay... cậu là sản phẩm lỗi phải không, lúc trước cậu tự thổi phồng mình lên như vậy là vì lo lắng sau khi tôi biết cậu là hàng dởm sẽ ghét bỏ cậu, cậu trói định tôi bởi vì cũng cần công đức để sửa chỗ dởm của mình, đúng không?"
[...]
"Bảo sao, quà tặng cho tân thủ mà cậu không có, hướng dẫn dành cho người mới cũng không thấy đâu, cốt truyện tỉ mỉ thì càng khỏi bàn, còn chưa kể đến "tiến độ nhiệm vụ" cũng chẳng thấy tăm hơi, bởi vì cậu chính là hàng lỗi!" – Đường Hoan vừa nói vừa gật gật đầu, tự đồng tình với mình.
Hệ thống:...
[... Ta chỉ tạm thời chưa khai phá ra chức năng "tính toán tiến độ nhiệm vụ" mà thôi, ta không phải hàng lỗi.] – Hệ thống xanh mặt, mệt mỏi giải thích.
"Không cần giải thích, tôi sẽ giả vờ tin cậu để thỏa mãn lòng tự trọng của cậu."
[Ta thật sự không phải hàng dởm...] Giả vờ tin tưởng cái quái gì? Đang yên đang lành, sao tự nhiên nó lại có thêm cái danh hiệu "hàng lỗi" rồi?
"Đúng đúng đúng, cậu không phải." – Đường Hoan đáp lời vô cùng có lệ.
Hệ thống:...
Hệ thống tức giận đến mức rớt mạng, tự hờn dỗi một mình.
Sau khi đưa Phó Liệt vào trường thi, Đường Hoan xoay người trở về, đúng lúc này, một chiếc xe ngựa với màn lụa xanh trông vô cùng bình thường đi ngang qua cô. Đường Hoan bất giác tự hỏi, trên đường nhiều xe như vậy, vì cớ gì chiếc xe ngựa này không hề khảm vàng hay nạm kim cương lại có thể khiến bổn bảo bảo nhìn lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670475/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.