Thời gian đi học của bọn họ vẫn luôn như vậy, ai trong lớp cũng biết, hai người bọn họ không đội trời chung.
Cho đến một ngày, Tiêu Lưu Phong tình cờ đi tản bộ trong rừng cây sau trường, bỗng nhiên nhìn thấy Tâm Tâm ngồi khóc rưng rức dưới một gốc cây.
Hắn đứng nấp sau một gốc cây khác, ngó ngó qua, trong lòng thấy khó hiểu.
Cô ấy khóc vì việc gì?
Tại sao lại khóc?
Có phải vì hắn hay không? Không đúng, hắn và cô cũng không phải ngày đầu tiên gây với nhau, cô lúc nào cũng một bộ dáng dương dương tự đắc, đánh trả lại hắn, chưa từng thấy sợ hãi bao giờ.
Với cả, hôm nay là ngày nghỉ, hắn cũng vừa mới gặp cô, đâu đã kịp làm gì?
Tiêu Lưu Phong thấy khó hiểu, trong lòng mạc danh sốt ruột, hắn quyết định tiến đến gần, khi còn cách cô xa ba bước, liền búng một viên đá nhỏ về phía cô.
Viên đá bắn trúng đầu cô, văng ra ngoài.
Tâm Tâm ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt hơi sưng lên vì khóc. Cô nhìn thấy Tiêu Lưu Phong, hơi ngẩn ra một chút.
Hừ! Không ngờ hình ảnh thảm hại này của mình lại bị hắn bắt gặp! Thật đáng ghét!
Tiêu Lưu Phong nhìn thấy khuôn mặt kia của cô đột nhiên lại thấy chột dạ, luống cuống.
“Tôi…tôi…xin lỗi!”
Mẹ kiếp, hắn xin lỗi cái gì? Cũng không phải là hắn làm cô khóc.
Tâm Tâm không để ý đến hắn, tiếp tục cúi mặt xuống, ôm đầu gối khóc.
Nghe tiếng khóc của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3375128/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.