Hoa An quan sát chung quanh, nhìn căn nhỏ một tầng thấp bé, cũ kỹ, lại nhìn Nguyên Triều tay chân lấm lem, nhem nhuốc bùn đất, không nhịn được mà đau lòng. Không ngờ hắn đã phải trải qua những ngày sống khổ như vậy.
Cô chạy đến, ôm chầm lấy hắn, nước
mắt rơi như mưa, cô không chê hắn bẩn, không chê hắn nghèo, chỉ cần được ở bên
hắn, cô sẵn sàng chấp nhận tất cả.
“Nguyên Triều! Em rất nhớ anh. Em
đã tìm anh rất lâu.”
“Hoa An. Anh…anh…….” Nguyên Triều
lúng túng ôm Hoa An vào lòng, lại không biết nên nói sao cho phải.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng
bước chân, hắn ngẩng đầu lên, thấy thân ảnh Tâm Tâm và Trí Nhân xuất hiện ở
cổng, trái tim hắn bỗng nhiên giật thót, vội vàng đẩy Hoa An ra.
Hoa An nước mắt đầm đìa, không hiểu
ra sao, ngẩng mặt lên nhìn Nguyên Triều:
“Anh Nguyên Triều…” Sau đó, cô cũng
nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại nhìn, phát hiện Trí Nhân và Tâm
Tâm đang song song đi tới, cô theo bản năng nép sát vào gần Nguyên Triều hơn,
hai tay giữ chặt vạt áo trước ngực hắn, nhìn Trí Nhân nói:
“Trí Nhân, tôi…tôi sẽ không rời xa
Nguyên Triều nữa. Tôi sẽ không đi theo anh. Dù sao anh cũng không giữ lời hứa,
bây giờ Nguyên Triều đã phá sản, chẳng có lý do gì để tôi phải ở bên anh.”
Trí Nhân hiện lên một mạt cười
nhạt, như vậy mới thật đúng ý hắn. Cô tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3332357/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.