Trí Nhân rất nhanh đứng ra gạt tay hắn, lạnh giọng nói: “Nói chuyện không cần động tay chân.”
Nguyên Triều cảm thấy tên Trí Nhân này thật phiền, có lẽ cũng giống cảm giác của Trí Nhân sáng nay khi hắn cứ ngồi bên cạnh xen vào cuộc nói chuyện giữa Trí Nhân và Tâm Tâm đi.
Nhưng bây giờ hắn đang sợ Tâm Tâm rời đi, không có thời gian giằng co với Trí Nhân, vội nói với Tâm Tâm:
“Mẹ anh đã nấu cơm xong, nếu em không đến ăn mẹ anh sẽ rất buồn.”
Tâm Tâm nhìn hắn, hơi nghĩ nghĩ, sau đó lại nhoẻn cười nói: “Không sao, vừa hay Hoa An đến đột xuất, chắc bác gái cũng chưa kịp nấu cơm, để dành phần của em cho Hoa An đi.”
Trí Nhân ở bên cạnh xen lời: “Tôi sẽ đưa Tâm Tâm đi ăn, anh không cần phải lo lắng.”
Tâm Tâm liếc hắn một cái, hừ, cô đã công lược xong hắn, chẳng nghĩ tốn thêm thời gian với hắn nữa, liền lạnh giọng nói: “Cảm ơn, nhưng tôi sẽ tự nấu ăn ở nhà.”
Trí Nhân lại vờ như không thấy thái độ lạnh lùng của Tâm Tâm, da mặt dầy sán đến gần: “Vừa hay, đã lâu rồi anh chưa được ăn đồ em nấu.”
Tâm Tâm: “Muốn ăn tự lăn vào bếp.” Không cần công lược nữa, nên cũng chẳng cần cố gắng lấy lòng hắn.
Trí Nhân:…nhưng hắn không biết dùng bếp rơm.
—
Nguyên Triều nhìn bóng dáng Tâm Tâm và Trí Nhân dần đi xa, trong lòng tràn ngập mất mát. Cộng thêm tên Trí Nhân kia, vừa nhìn đã biết là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3332358/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.