Hôm nay, đến ngày Tâm Tâm đi chợ định kỳ hàng tuần, Nguyên Triều liền tranh thủ đi giao hàng sớm, sau đó trở về đưa cô đi chợ. Dạo một vòng, trên tay hai người đã đầy các túi lớn lớn bé bé. Nguyên Triều giành xách những túi đồ nặng đựng thịt, cá, còn để Tâm Tâm xách những túi nhẹ hơn đựng mì tôm, gia vị.
Mua xong đồ, hai người lại cùng
nhau bắt xe buýt trở về. Trên con đường nhỏ quanh quanh co co vào làng, hai
thân ảnh một nam một nữ vui vẻ trò chuyện bắn vào ánh mắt Trí Nhân. Hắn híp mắt
lại, trong con ngươi lộ ra một tia nguy hiểm, lạnh lẽo.
Sáng nay, ngay sau khi nhận được
tin tức chỗ ở của Tâm Tâm, hắn không chút do dự lên xe đi đến đây. Đến nhà Tâm
Tâm, lại phát hiện cô không ở nhà, hắn liền ra ngoài ngõ đứng đợi cô trở về.
Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để giải thích với cô, mong cô tha thứ, thậm
chí còn cả cầu xin. Nhưng đến khi nhìn thấy hình ảnh cô vui vui vẻ vẻ đi bên
cạnh người đàn ông khác, trong lòng hắn lại dâng lên vô vàn ghen ghét, đố kị,
hờn giận, đau khổ, nhiều hơn là tự trách chính mình, vì chính hắn là người đã
đẩy cô ra xa khỏi hắn. Hắn nhịn xuống cảm xúc lên men trong lòng, đi đến phía
trước, đón đầu hai người.
“Tâm Tâm.”
Tâm Tâm đang trò chuyện với Nguyên
Triều, chợt nghe một tiếng gọi quen thuộc, cô quay mặt về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3332355/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.