Mọi người không ngừng mang rau củ tươi ngon đi rửa sạch, sắp xếp các loại thịt đầu vào đây để đưa qua chỗ cô. Mọi người đi qua đi lại, trông náo nhiệt vô cùng. Quách Lâm chỉ huy bọn họ bỏ đầy các thùng rồi sắp xếp, khiêng chúng lên xe, dọn dẹp xong, cô thấy cơm nước đã được chuẩn bị tươm tất trước mặt thì vô cùng thỏa mãn.
Mỗi khi chưa đầy một xe, Quách Lâm lập tức lên xe khởi động máy rời khỏi thôn, cô nói rằng nhờ đồng nghiệp khác mang đi hộ, nhưng thật ra là cất vào không gian, sau khi đã chuyển tất cả vào không gian rồi cô mới nổ máy quay trở về.
Bận bịu từ sáu giờ sáng đến tận tối, trong lúc đó Quách Lâm đã tổng kết hết toàn bộ sổ sách của dân làng. Mỗi nhà mỗi hộ đều nhận được từ năm ngàn đến mười ngàn. Cuối cùng sau khi hết bận, Quách Lâm tập hợp nhân công vào cùng một chỗ, nói vài lời mang tính hình thức, đại loại là hôm nay mọi người ai cũng làm việc vất vả, hơn nữa còn hoàn thành công việc không tệ, cô quyết định thưởng cho mỗi người một ngàn, trong đó một phần coi như cô mua được nhiều hàng hóa nông nghiệp với giá cả rất hời nên trợ cấp cho bọn họ chút tiền, hơn nữa khối lượng công việc ngày hôm nay không bình thường mà rất lớn, cô cũng tỏ lòng biết ơn trong đó.
Nhóm dân làng bận rộn cả một ngày, ai nấy đều mệt mỏi không muốn đi lại, nhưng khi thấy số tiền này thì cảm thấy có vất vả mấy cũng đáng. Cầm tiền rồi, bọn họ nhìn Quách Lâm với ánh mắt có chút biết ơn.
Quách Lâm lái xe đem mấy cái cặp lồng cơm còn lại chở đi, ngoại trừ cơm hộp, còn có thứ do cô mua, đồ ăn vặt mà người địa phương làm với một cái hộp đựng trứng luộc, vội vàng nhét vào xe.
Đoàn người đều nhìn Quách Lâm rời đi, xem như đang tiến cô. Được tiếp xúc với sự thuần phác của người dân thôn này, nhớ tới cuộc sống an nhàn thoải mái của bọn họ, Quách Lâm nghĩ tới một tháng sau, ngày tận thế đến, những người này rất có thể sẽ biến mất hẳn. Trong lòng cô dâng lên chút cảm xúc không kìm được, cô nói với trưởng thôn, một tháng sau có thể sẽ xảy ra một việc lớn, mọi người nhớ tích trữ nhiều đồ ăn một chút, nếu không đến lúc đó không có gì để ăn.
Trưởng thôn thấy hơi nghi ngờ: Thôn chúng tôi sống dựa vào núi, sao lại không có đồ để ăn được chứ, con gái hơi dọa người. Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quách Lâm, trưởng thôn lại nghĩ, không chừng đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì thật, có lẽ vẫn nên dặn dò người dân, gần đây không bán lương thực, tồn trữ một chút cũng không phải chuyện phiền toái gì.
Quách Lâm lái xe rời khỏi thôn Đông Cầu, giữa đường đi, cô tìm một nơi không có ai, đem tất cả đồ ăn trong xe tải cất vào không gian, sau đó đi tiếp về phía vườn cây gần đây. Cô đã đàm phán ổn thỏa với ông chủ của vườn cây ăn quả, cô muốn mua tất cả hoa quả ở đó. Quách Lâm đã cọc tiền rồi, hẹn trưa ngày mai sẽ tới lấy, hi vọng ông chủ sẽ thu hoạch hết trái cây trong đêm nay, sắp xếp gọn gàng.
Dặn dò xong hết, Quách Lâm đi tìm một khách sạn đề ở một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Quách Lâm tới nhà thôn dân vùng lân cận để mua chút đồ dân dã. Tới giữa trưa, tới vườn trái cây vận chuyển mấy lần mới lấy hết được hoa quả đi.
Sau đó, Quách Lâm về nhà mình thuê ở thành phố, vừa đi vừa về mất ba ngày.
Không lâu sau khi cô về đến nhà, chuông điện thoại vang lên, là Tổng Giám đốc Chung gọi điện tới, mời cô tham dự hội đầu giá đêm nay, cô bèn đồng ý tham gia.
Mà lúc này ở nhà họ Quách, Quách Thư Khánh đang tức giận, ông ta đã chuẩn bị vào sinh nhật cô con gái lớn Quách An An sẽ cướp lấy di sản mà vợ trước Dung Trường Nguyệt để lại. Nhưng mấy ngày nay đứa con gái bất hiếu Quách An An lại không thèm nghe điện thoại của ông ta, ông ta lo lắng cành mẹ đẻ cành con, lại hết lần này đến lần khác không tìm thấy đứa con gái bất hiếu kia.
Quách Thư Khánh càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, còn Dung Trinh Nguyệt ngồi bên cạnh thì dịu dàng an ủi: “Thư Khánh, đây cũng không phải việc gì to tát, An An vừa mới ra viện, có thể con bé cảm thấy hơi buồn bực trong người. Nó đi đâu đó cho khuây khỏa nên mới tắt máy, chứ không phải cố ý từ chối cuộc gọi của anh. Anh tức giận cái gì với một đứa trẻ cơ chứ!”
“Đứa con gái bất hiếu này, đúng là tức chết anh, không thông minh khôn khéo được như Hân Hân, còn đi mất người mất dạng, chẳng bằng không có đứa con như nó!”
Dung Trinh Nguyệt vừa nghe thấy câu này thì thấy vô cùng hài lòng, nhưng vẫn tỏ ra mình là người giỏi đoán ý người liên tục an ủi chồng, nhưng lại không biết do vô tình hay cố ý, mà Quách Thư Khánh càng nghe mấy lời an ủi của bà ta thì càng thấy tức giận với An An.
Quách Lâm còn chưa biết người cha trên danh nghĩa của mình đang tìm mình, chăm chăm khối di sản kếch xù của mẹ cô. Nhưng dù có biết, cô cũng chẳng thèm chấp bọn họ.
Bởi vì Quách Lâm bán đấu giá châu báu có giá trị rất đắt đỏ, nên nhà tổ chức buổi đấu giá cổ tình sắp xếp cho cô ngồi ở ghế lô chuyên dành cho khách quý. Quách Lâm nhìn hội trường đấu giá đang cực nảy lửa phía dưới lớp kính, tầm mắt cô thong dong dừng ở một chỗ, cười lạnh một tiếng: “Đúng là, chẳng lúc nào xa được hơi đàn ông!” Chỉ thấy Lạc Điệp cùng một người đàn ông nho nhã ngồi cạnh nhau, khuôn mặt mềm mại hơi phớt hồng, thu hút rất nhiều ánh mắt của cánh đàn ông gần đó.
Trong truyện không nói tới người đàn ông đang ngồi cạnh Lạc Điệp, nghiêng đầu suy nghĩ, Quách Lâm lập tức thấy vui vẻ, khúc dạo đầu trong truyện là ngày tận thế, mà ở trong truyện An An chỉ được miêu tả sơ lược lúc nói về nguồn gốc của không gian vòng tay với trang sức hình con bướm, còn đối với nam phụ chưa từng được nhắc đến mà lại có quan hệ với Lạc Điệp thì chắc đã tèo từ lâu rồi!
Tiếp theo cô di chuyển tầm mắt nhưng không kìm được mẳng thành lời, sao suốt ngày phải gặp những người đáng ghét này thế! Hai người đang tình chàng ý thiếp ngồi cạnh nhau kia chẳng phải là đứa em gái xấu xa Quách Hân Hân và gã hôn phu chó má Mộ Thiếu Hoa của nguyên chủ hay sao!
“Tiểu Điệp, lần này em xem thích cái gì trên đó, anh đều tặng cho em, đừng tức giận nữa.”
Khuôn mặt phớt hồng của Lạc Điệp bỗng trở nên đỏ chói, đầu càng cúi thấp hơn, miệng lẩm bẩm: “Không cho nói, không cho nói.”
Tay thì khẽ đánh người đàn ông vừa nói chuyện, như sợi lông vũ cọ lên đầu quả tim, ngứa ngứa, người đàn ông kia càng thấy thỏa mãn.
Thiệu Huy hít sâu một hơi, ánh lửa trong mắt biến mất hẳn, Lạc Điệp kinh ngạc vội vã ngẩng đầu lên, đôi mắt vì sợ hãi mà trợn tròn, tiếp theo nén giận trừng mắt với Thiệu Huy, đôi mắt quyến rũ như tơ, ánh mắt mọi người xung quanh đều chú ý tới đóa hoa bách hợp mềm mại yếu đuối này.
Bên kia thì Quách Hân Hân với Mộ Thiếu Hoa vừa cười vừa nói, nhưng ánh mắt Mộ Thiếu Hoa lúc nào cũng lơ đãng nhìn về phía Lạc Điệp. Quách Hân Hân cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đang trả lời cho có lệ với mình thì chỉ nghĩ rằng do anh ta quá mệt mỏi. Cô ta nghĩ dù anh Thiếu Hoa có mệt chết cũng muốn ở cùng mình, nên cảm thấy ngọt hơn cả ăn kẹo. Quách An An kia thật tồi tệ, là con ngốc chỉ biết bộc phát tính tình đại tiểu thư, còn tưởng Mộ Thiếu Hoa thích cô ả chứ! Đồ ngu, Quách An An đấu không lại mình, anh Thiếu Hoa nhất định là của mình. Cô ta vừa nghĩ vừa ngắm người đàn ông bên cạnh mình, trong mắt ngập tràn tình tứ.
Mộ Thiếu Hoa bị nhìn bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, cúi đầu nở nụ cười, khẽ xoa tóc Quách Hân Hân, nói bằng chất giọng trầm ấm quyến rũ: “Bé ngốc.”
Quách Hân Hân thấy vô cùng hạnh phúc, dù tóc bị rối loạn cũng chẳng để ý, chỉ thẹn thùng cúi đầu, nghịch ngón tay mình, cũng bỏ lỡ ánh mắt đầy suy tính của người đàn ông.
Lúc Quách Lâm thấy chán ngấy người thì hội đấu giá cũng bắt đầu.
Mới bắt đầu hơi bình thường một chút, là trang sức dành cho các phu nhân được chế tạo tinh xảo, giá không cao, mọi người cũng không hồ giá quá quyết liệt. Quách Lâm chẳng có hứng thú mua. Nhưng khi một cây trâm cài tóc bằng bạc hình phượng hoàng tung cánh được lấy ra, Quách Lâm thấy hơi sửng sốt, điều chỉnh lại dáng ngồi lười nhác, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm chiếc trâm cài tóc xuyên qua lớp kính, trong lòng cảm thấy như có gì đó bị xé rách, như thiếu mất một mảnh, mà chỉ có chiếc trâm cài tóc kia mới lấp đầy được chỗ trống đó.
Còn Lạc Điệp đang ngồi bên dưới, từ khi chiếc trâm cài tóc kia xuất hiện thì cô ta cảm thấy có gì đó cuốn hút mình, cũng ngây ngốc nhìn chiếc trâm cài tóc. Thiệu Huy ngồi bên cạnh, thấy vẻ mặt của tiểu mỹ nhân như vậy, món trang sức kia cũng vô cùng đẹp, nên quyết định sẽ mua bằng được nó, khiến cho tiểu mỹ nhân vui lòng.
Bình thường trăm phượng hoàng đều là màu hồng hoặc màu vàng, nhưng mà chiếc trâm phượng bằng bạc này được trạm trổ đẹp một cách lạnh lùng và quý phái, nhìn xuống chúng sinh, ánh mắt vô cùng sinh động, trông như thật vậy. Ở đây có một vài phu nhân khác cũng rất thích. Tuy là trâm bạc chẳng đáng bao nhiêu tiền, những thứ đáng đấu giá ở đây là kỹ thuật tạo nên nó, nếu không cũng chẳng được xuất hiện ở buổi đấu giá.
Theo tiếng bắt đầu thì có rất nhiều người ra giá, ban đầu là một vạn rồi chậm rãi lên tới năm vạn, Lạc Điệp khẩn trương, nắm lấy góc áo, mím chặt môi. Đã biết tiểu mỹ nhân để ý cây trâm bạc như vậy, dù thế nào Thiệu Huy cũng muốn giành được vào tay, vì muốn có được nụ cười của mỹ nhân, anh ta không ngừng nâng giá.
Nhưng An An lại chẳng vội vã gì, cô đang chờ tới lượt cuối cùng của đợt cạnh tranh kia. Chẳng lâu sau, số người ra giá dần dần giảm bớt, giá của cây trâm cũng lên tới mười vạn. Đây là giá mà Thiệu Huy ra, dù thấy hơi đắt nhưng nhìn sang mỹ nhân, anh ta vẫn giơ thẻ lên, thấy không ai tranh với mình thì lập tức cảm thấy hài lòng, đang định quay sang khoe khoang với Lạc Điệp, để cô ta khen ngợi tán dương mình.
Bỗng nhiên có người ra giá rất cao, mười lăm vạn, nụ cười sáng chói trên mặt Thiệu Huy đông cứng, anh ta nhìn về phía đỏ, là khách VIP. Cho dù anh ta cảm thấy hơi không cam lòng, nhưng vẫn buông bỏ, dù sao có trả giá cao đến đâu thì tiền mua cây trâm bạc này cũng không đáng. Hơn nữa, người có thể ngồi trong phòng khách VIP đều là một số người không đắc tội nổi.
Đột nhiên Lạc Điệp cảm thấy hụt hẫng từ tận đáy lòng. Cảm thấy mình đã đánh mất đi thứ gì đó quan trọng. Thiệu Huy đã thấy hết, nghĩ thầm đợi ra khỏi đây sẽ mua một ít trang sức tặng cô ta coi như đền bù, hoặc đặt làm một cây trâm bạc giống như vậy.
Mà bên khác, Quách Hân Hân nghiến răng tức giận, thầm hận cái vị Trình Giảo Kim* kia, nếu như cô ta tăng giá thêm nữa đến khi về nhà chắc chắn sẽ bị ăn chửi. Bên cạnh cô ta, Mộ Thiếu Hoa cũng thấy lo lắng giống như Thiệu Huy nên không ra giá tiếp. Còn những người ra giá khác nhiều ít đều có một vài lý do bèn từ bỏ cây trâm.
* Ý chỉ kẻ ngáng đường.
Người ra giá mười lăm vạn mua cây trâm bạc là Quách Lâm. Cô đã quyết định chắc chắn phải mua cây trâm này rồi, lập tức ra giá nhiều hơn năm vạn là do cô muốn cho những người khác biết thái độ của mình. Sau khi có được cây trâm bạc, ngồi một lúc, Quách Lâm thấy hơi tẻ nhạt, chờ tới khi cây trâm được đưa đến phòng VIP của mình thì rời khỏi hội đấu giá.
Cô thấy phấn khởi cực kỳ, còn có cảm giác chờ mong không gian được thăng cấp. Từ nơi sâu xa cô hiểu được rằng, mỗi một trang sức có một chức năng đặc biệt, vừa tương trợ lẫn nhau vừa hòa vào nhau, sau khi hòa tan thì không gian sẽ thăng cấp.
Sau khi Quách Lâm xác định không có ai theo dõi mình thì trên đường đi cô ghé vào một cửa hàng chuyên bán đồ công nghệ mua một cái máy tính mới, cuối cùng thì cô cũng không chịu nổi cái máy tính cũ kĩ kia nữa.
Mở một cái giao diện mà phải chờ rất lâu. Không hưởng thụ chút nào, cũng chẳng đáng yêu. Tuy rằng tính nhẫn nại của cô rất tốt nhưng cũng không chịu nổi loại tra tấn này.