Edit: Linh Nguyệt Nhận thấy được một luồng ánh mắt có chút đắc thắng đang kiêu ngạo khiêu chiến thẳng về phía mình, Tô Quỳ liền nhanh chóng nghiêng người nhìn lại cô ta. Đôi mắt thiếu nữ trong sáng, ngọt ngào từ trước đó của cô nay đã đột nhiên trở chuyển sang trở nên tà ác, nguy hiểm, tuy không nói nhiều nhưng đôi môi hồng nhuận của cô vẫn âm thầm phun ra một chuỗi ký tự, "Nếu còn nhìn lần nữa, tôi sẽ giết cô~" Sau khi nhận ra được ý nghĩa câu nói của cô, thân thể của Hàn Khinh Âm hiển nhiên đã trở nên cứng đờ trong chốc lát, lúc này đây cô ta cảm thấy trái tim của bản thân như thể vừa bị một thứ gì đó tóm lấy, tuy không diễn tả được nhưng chính cảm giác bị áp bức mạnh mẽ ấy đã khiến cho trái tim cô ta đập liên hồi không dứt. Khi cô ta bình tĩnh lại muốn ngẩng đầu lên nhìn kỹ hơn, thì Tô Quỳ đã bình tĩnh thu lại ánh mắt vừa rồi của mình, cô nhẹ mở miệng uống ngụm sữa bò cuối cùng. Ăn sáng xong, Tô Quỳ quý phái lau miệng, cô nhanh chóng đứng dậy hôn lên má Mộc Hạm một cái rồi nói, "Mẹ, con đi học đây!" "Được rồi," Mộc Hạm mỉm cười, bà đưa tay lên sửa lại vài sợi tóc mái đang còn bù xù trên cái trán trắng nõn của cô, "Ở trường con phải ngoan ngoãn đấy nhé." Đôi mắt của Tô Quỳ vui vẻ cong lại như mặt trăng lúc ở dạng lưỡi liềm, cô cố ý giả vờ khó chịu nói: "Mẹ thật là, con đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi! Con đi nhé~" Sau khi vẫy tay chào tạm biệt với Mộc Hạm xong, Tô Quỳ liền vội vàng đi ra cửa, cô tiện tay cầm lấy chiếc túi sách từ trong tay bảo mẫu rồi cứ thế bước ra ngoài. Trước khi đi rời đi, cô cũng không thèm đếm xỉa gì mà cho Hàn Viễn một ánh mắt nào. Nhìn thấy bộ dạng này của cô, vẻ mặt của Hàn Viễn đã trở nên khó coi đến mức không ai chấp nhận nổi, vốn ý định của ông chính là muốn ném dao nĩa về lại trên bàn như thường lệ, sau đó liền tức giận mà cố ý vu oan cho Mộc Khinh Duyên là thiếu tôn trọng rồi tỏ ý không hài lòng với Mộc Hạm một cách mập mờ. Nhưng thật tiếc rằng đúng lúc này, khi ông định ngước mắt lên, thì đã vô tình đụng phải ánh mắt giễu cợt của Mộc Hạm, chính ánh mắt này đã khiến cho động tác trên không trung của ông đột nhiên trở nên cứng ngắc, cuối cùng ông vẫn phải bỏ xuống vì xấu hổ. Mộc Hàn nhướng mày giễu cợt, bà tao nhã đứng dậy nói với hai người vẫn còn đang ngồi trên bàn ăn vỏn vẹn một câu ngắn ngủi, "Tôi ăn xong rồi, cha con các người cứ từ từ mà ăn!" Chẳng mấy chốc trong phòng ăn chỉ còn lại mỗi hai người là Hàn Viễn và Hàn Khinh Âm vẫn còn đang nhìn nhau chằm chằm. Ngay cả đến mẹ Lưu và bảo mẫu cũng đã nhanh chóng trốn vào trong bếp, không chịu xuất hiện hầu hạ thêm hai cha con bọn họ. Một lúc lâu sau, Hàn Khinh Âm cố ý nhìn về phía Hàn Viễn một cái rồi bắt đầu giả vờ khóc lóc, "Ba, mẹ và chị đều ghét con.." Vẻ mặt đau khổ đến mức không kìm được bản thân kia, phảng phất như kiểu chỉ cần Hàn Viễn gật đầu một cái là có thể khiến cho nước mắt của cô ta ào ào chảy xuống đầy cả một cái hồ. Hàn Viễn đột nhiên có chút xấu hổ khi nghe thấy con gái mình hỏi vậy. "Ba.." Hàn Khinh Âm tiếp tục cố ý gặng hỏi lại, cô ta tiếp tục diễn cảnh khóc không thành lời. Giống quá, thật sự quá giống nhau. Cô con gái nhỏ bên cạnh hoàn toàn giống y hệt với hình bóng người bạn gái mối tình đầu của ông, vì nhớ đến việc này, Hàn Viễn đau khổ vội vàng vòng tay ôm cô vào lòng an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu, con còn có cha, còn có cha nữa. Người cha yêu thương nhất cũng chỉ có con!" "Thật sao ba!" Những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt của Hàn Khinh Âm, cô ta giả bộ vô cùng ngạc nhiên. Hàn Viễn véo nhẹ cái mũi của cô, "Cô gái ngốc nghếch, đương nhiên là thật, con là người mà cha yêu nhất mà. Đi thôi! Hôm nay cha sẽ đưa con đi học." Hai cha con bước ra khỏi cửa biệt thự một cách vui vẻ, mà không biết rằng Mộ Hàn đã đứng ở phía sau bức tường nghe thấy hết lời hai bố con họ nói với nhau, bà dựa lưng vào tường hừ lạnh một tiếng, "Yêu nhất? Là bảo bối trong trái tim?" Hàn Viễn à Hàn Viễn, vậy còn Duyên Duyên thì sao, ông đem con gái tôi đặt chỗ nào ở trong lòng ông? Được thôi, nếu ông đã vô tình như vậy thì đừng trách tôi vô nghĩa, ông tưởng có thể lấy tiền của tôi để đem mang đi nuôi đứa con gái ngoài giá thú của ông sao, có tôi ở đây thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó! Theo như cốt truyện thì thân chủ Mộc Khinh Duyên mà cô xuyên vào năm nay đã tròn mười tám tuổi, đang theo học tại trường trung học dành cho tầng lớp quý tộc Hoa Phong và hiện cô đang là một học sinh trung học phổ thông. Là một học sinh trung học phổ thông, những học sinh khác có thể đã học rất chăm chỉ để có thể đạt kết quả cao cho kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới. Tuy nhiên, những học sinh học tại Hoa Phong sẽ không bao giờ gặp khó khăn này, vì chỉ những học sinh giàu có, gia thế lớn mới có thể được vào trường trung học Hoa Phong, chỉ cần họ không làm hay vi phạm điều gì khiến gia đình xấu hổ. Thì khi lên cấp cao hơn, sẽ có vô vàn ngôi trường cho bọn họ lựa chọn Tuy nhiên đối với Tô Quỳ - một người đã học các khóa cấp ba không biết bao nhiêu lần, thì bài tập về nhà phức tạp với cô chỉ như ăn một miếng bánh. Vì vậy nên hầu như suốt quá trình học buổi sáng, cô đều dành phần lớn thời gian để ngủ, giáo sư giảng bài nhìn thấy điều này song cũng không hề có ý định tiến lên nhắc nhở cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]