Edit: Linh Nguyệt
Và thế là suốt cả ngày hôm đó, Tô Quỳ hoàn toàn không hề tập trung ngồi dậy lắng nghe bất cứ thầy cô giáo nào nói gì. Mặc dù được thừa hưởng tất cả những ký ức từ chủ nhân ban đầu của thân thể này, song điều đó cũng không hề khiến cô muốn quan tâm đến những cuộc trò chuyện non nớt giữa giáo viên và học sinh như thế.
Vì hình ảnh thường ngày của Mộc Khinh Duyên trong mắt các bạn học sinh khác, luôn là một cô gái xinh đẹp với tính cách thất thường, cho nên việc cô có ngủ nhiều như ngày hôm nay cũng không hề thu hút được nhiều sự chú ý của người khác.
Sau khi tan học vào buổi chiều, Tô Quỳ bắt đầu đi bộ một cách thong thả và chậm rãi quanh khuôn viên trường với chiếc cặp sách đang cầm trên tay. Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu những tia nắng soi sáng cả một góc sân vườn, cả khuôn viên rợp bóng một cách nhàn nhã, lâu lâu lại có đôi bạn trẻ tay trong tay cười nói với nhau đi quay những hàng cây xanh tươi tốt được trồng ngay bên cạnh đại lộ.
Tô Quỳ vốn tưởng rằng bản thân cô chỉ đi tham quan ngôi trường này một cách ngẫu nhiên thôi, nào ngờ sau một hồi bước đi thong thả, trong khi ngón tay thì khéo léo lướt nhanh trên màn hình điện thoại, đã khiến cho cô vô tình lạc vào một tòa nhà dạy học bỏ hoang hẻo lánh.
Tòa nhà này có diện tích rộng lớn, được cho là tòa nhà ma nổi tiếng của Hoa Phong, bởi vì trước đây, đã từng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nghien-treu-gheo-nam-than/1134361/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.