Chương trước
Chương sau
Edit: Linh Nguyệt
Lúc này Hàn Viễn cũng bắt đầu từ từ bước xuống lầu, trông dáng vẻ này thì có vẻ như là một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi, dáng người khá tốt, ông mặc một bộ âu phục màu trắng xám, trên sống mũi còn đeo một cặp kính gọng đen, cho thấy ông giống như là một giáo sư đại học có khí chất rất tao nhã.
Đôi mắt của Hàn Viễn sau gọng kính thoáng liếc nhìn mẹ con Hạm Mộc và Khinh Duyên đang ngồi bên nhau thì thầm một cái, rồi lại nhanh chóng nhìn về phía Hàn Khuynh Âm tội nghiệp đang đứng ở bên cạnh hai người họ.
Nhìn đôi mắt to đen trắng của cô gái nhỏ, vì cô trông hao hao giống với người bạn gái yêu đầu tiên của ông, cho nên trái tim ấp ủ từ bấy lâu nay càng ngày càng trào dâng, khiến trong lòng ông trào lên một cỗ tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng trên, "Khinh Duyên, con đang làm gì vậy, Khinh Âm cũng là em gái con, con ngang nhiên độc chiếm mẹ như thế này, là đang định cô lập em ấy sao?"
Khi Hàn Khuynh Âm nhìn thấy Hàn Viễn, đôi mắt to của cô ta lập tức sáng lên, ngay lập tức liền chạy đến rồi nhào vào vòng tay của Hàn Viễn như một chú chim non mới trở về tổ, cô ta ngọt ngào nói: "Ba, buổi sáng vui vẻ!"
"Haha, Khinh Duyên cũng vậy nhé. Con có ngủ ngon không?" Hàn Viễn âu yếm sờ lên mái tóc đen của cô ta, lòng ông mềm nhũn khi thấy cô con gái nhỏ hiểu chuyện như vậy.
"Vâng, còn ba thì sao ạ?"
Cha con bọn họ con một câu cha một câu, cứ như vậy thật sự giống như đang đem hai mẹ con cô trở thành không khí vậy, nhưng trên thực tế, nói đúng hơn là trực tiếp lờ thẳng đi.
Tô Quỳ nhíu mày chế nhạo, vừa rồi ông ta còn tức giận mà mắng chửi cô, vậy mà bây giờ thì lại thay đổi hoàn toàn thái độ, ân cần chăm sóc cho Hàn Khuynh Âm, đối xứ khác biệt như vậy đừng nói là người trong cuộc, đến cả người ngoài nhìn vào cũng biết.
Không ai hiểu con hơn bằng mẹ, làm sao Mộc Hạm có thể không phát hiện ra sự cứng ngắc từ cơ thể con gái trong chốc lát khi cô nghe thấy chồng bà nói những lời trên? Bà kìm nén nỗi uất hận sắp tuôn ra trong lòng, nhưng cũng không thể ngăn được sự chán ghét ngày càng tăng của bà đối với Hàn Khuynh Âm.
Hàn Khuynh Âm bao nhiêu tuổi rồi? Còn bà – một người phụ nữ đã sống trên đời này hơn bốn mươi năm, thì sẽ không thể nào không nhìn thấy ánh mắt đầy hung hãn và xảo quyệt đang sắp tràn ra của cô ta khi bước vào cửa nhà họ Mộc, cho nên cho dù cô ta có che đấu đến như thế nào thì cũng không thể nào qua nổi được mắt bà!
Trong số những người đang ở trong cái nhà này, thì chắc cũng chỉ có Hàn Viễn là vì ăn nhiều mỡ lợn quá nên làm cho mù mắt luôn rồi, luôn cho rằng con gái mối tình đầu của ông cũng sẽ đơn giản và tốt bụng như người mẹ của cô ta? Mộc Hàn khinh thường nghĩ: Nếu người phụ nữ đó thực sự trong trắng như Hàn Viễn nghĩ, làm sao lại có thể dám mang thai đứa con gái ngoài giã thú đó thú dù biết ông đã có gia đình và một đứa con?
Lúc trước nếu như không phải bà chủ động đi tìm thì e rằng bà sẽ trở thành một trò hề trong vở kịch chồng có con riêng ở bên ngoài, người tình khóc lóc đòi giả tiền trợ cấp khắp cả cái thành phố này.
Tại sao ngay từ đầu bà lại bỏ qua rất nhiều người đàn ông nổi tiếng giàu có, chung tình, chỉ để cưới một người đàn ông nhu nhược không có năng lực gì, nhưng cũng không kém phần gian xảo, chỉ suốt ngày nghĩ đến mối tình đầu của mình cơ chứ!
Nhưng tất nhiên, điều đó cũng không khiến bà lo hay bận tâm đến vì bây giờ quan hệ vợ chồng của bà với Hàn Viễn cũng chỉ là trên danh nghĩa, thể hiện ra bên ngoài cho mọi người thấy mà thôi.
Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy dung nhan ửng hồng của cô con gái nhỏ mang theo sự trong sáng ngây thơ như ánh nắng ban mai của bà, nỗi uất hận trong lòng của bà cũng dần biến mất lúc nào không hay, suy cho cùng nếu không có mối quan hệ vợ chồng sai lầm này, thì cũng sẽ không có cô con gái nhỏ mà bà hết mực cưng chiều này.
Sau khi nghĩ thông suốt, bà liền đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Quỳ vỗ về an ủi, Mộc Hạm nở một nụ cười có chút mỉa mai nhìn Hàn Viễn, trong mắt bà giờ đây đã không còn có chút cảm xúc nào với ông, "Hàn Viễn, ông đừng có lạnh lùng như thế, lúc ông ôm con gái riêng của ông hỏi han ân cần thì có hay không nghĩ tới ông còn có một cô con gái lớn không?" Sau khi ngừng nhìn khuôn mặt cứng đờ ngay lập tức của Hàn Viễn, bà thất vọng lắc đầu rồi quay ra nói vọng vào phòng bếp, "Mẹ Lưu, đem bữa sáng tới đây đi."
Trên bàn ăn, Tô Quỳ và Mộc Hạm ngồi ăn ở một bên, trong khi Hàn Viễn và Hàn Khinh Âm thì lại đang ngồi ở một phía khác, hai cha con họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với nhau, khiến cho bầu không khí xung quanh họ trông rất ấm áp và hài hòa.
Người ngoài không biết nhìn vào lại tưởng rằng bốn người họ giống như những người xa lạ trên bàn ăn của nhà hàng, chứ không phải là một gia đình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.