Edit: Linh Nguyệt Khi Vivian nói xong, cũng là lúc chủ tịch của tập đoàn Xương Vận bắt đầu tức giận nhìn chằm chằm vào cô ấy với khuôn mặt méo mó, như thể ông ta không thể chờ đợi mà chỉ muốn nhảy lên và ăn thịt cô, gật đầu một cách dữ dội, ông ta cười một cách chế nhạo: "Được rồi! Xem ra anh ta vẫn rất tàn nhẫn!" Sau đó ông liền nhanh chóng xoay người bước đi để lại ở phía đằng sau hai cảnh sát vừa nãy hết sức khuyên nhủ ông ta im lặng không nói được một lời nào. Hai người yên lặng thầm nhìn về phía Vivian cho cô một ánh mắt tán thưởng, bởi vì sau hành động này đã khiến cho bọn họ hoàn toàn bị thuần phục trước vị tổng giám đốc luôn đứng phía sau màn này. Vivian bình tĩnh nâng gọng kính rồi sau đó cũng bắt đầu cùng với hai người kia rời đi với một nụ cười. Chỉ trong một tháng sau khi sự việc xảy ra, Xương Vận đã hoàn toàn trở nên phá sản, vợ của ông ta đã không tiếc lấy hết tài sản rồi bỏ trốn ra nước ngoài, còn về phía của chủ tịch Xương Vận, do bị kích thích quá lớn bởi chuyện này nên ông ta đã bị đột quỵ, đau ốm triền miên, để rồi sau này khi về già, từ một vị chủ tịch của tập đoàn giàu có ông ta đã trở thành một con người bệnh tật nhiều đến mức không thể trả được phí chữa bệnh. Nửa năm sau sự kiện kinh hoàng xảy ra, dưới sự chăm sóc và bầu bạn ngày qua ngày của Tống Thành, cuối cùng Tô Quỳ cũng đã bắt đầu có chút động đậy. Cho nên khi biết tin quá trình phục hồi lấy lại thể chất của cô đã kết thúc, Tống Thành liền không thể chờ đợi được mà nóng lòng muốn nhanh chóng đưa cô đi lấy giấy đăng ký kết hôn. Dù thời gian trôi qua có bao lâu đi chăng nữa thì, đám cưới hoành tráng của hai người họ vẫn để lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng người dân cả nước, lâu lâu lại được lôi ra để bàn tán. Váy cưới của cô dâu được chính tay nhà thiết kế nổi tiếng Amanda đích thân thiết kế, toàn bộ thân áo được dát 1.314 viên kim cương và ngọc trai, giúp tôn lên đường cong cơ thể yêu kiều của cô dâu một cách hoàn hảo và khiến cô trông như một nữ hoàng rực rỡ. Không biết hôm đó có bao nhiêu phụ nữ đã xem truyền hình trực tiếp hôn lễ, chứng kiến cảnh Tống Thành tổ chức lễ cưới cho người phụ nữ mình yêu mà nguyện ý dâng mọi điều tốt đẹp nhất cho cô. Sau khi kết hôn, tình cảm của hai người họ vẫn như keo sơn mà vô cùng thắm thiết, Tống Thành hầu như đi đâu cũng mang cô theo, anh thường bảo vệ Tô Quỳ đến mức một giọt nước cũng không thể chạm được vào người của cô. Một khi cô biến mất trước mặt anh hơn nửa tiếng, anh chắc chắn sẽ gửi ai đó hoặc gọi điện tới để hỏi. Trong một cuộc phỏng vấn, một phóng viên không biết là vô tình hay cố ý đã hỏi về việc Tô Quỳ bị bắn, người ta nói rằng đến ngay cả khi đó bác sĩ cũng đã phải đưa ra quyết định, vì nghĩ rằng nửa năm đã trôi qua mà bệnh nhân vẫn không hề có dấu hiệu hồi phục hay tỉnh lại. Vì không đành lòng cho nên họ đều cố gắng thuyết phục Tống Thành hãy để cho cô được giải thoát, như vậy cũng sẽ tốt hơn là việc cố níu kéo sự sống như một người thực vật trên giường bệnh. Lúc đó, Tống Thành thật sự đã trở nên mất bình tĩnh và gần như ngay trong khoảnh khắc ấy anh đã có ý nghĩ muốn phá bỏ bệnh viện của Bùi Hạo Nhiên, thậm chí anh còn không tiếc buông lời: "Cho dù cô ấy có nằm ở trên giường cả đời, thì tôi cũng có rất nhiều tiền để nuôi cô ấy! Vì vậy cho nên làm phiền các vị bác sĩ không nên quan tâm tới chuyện nhà của tôi làm gì!" Câu nói cuối cùng của anh không dám nói thành lời, vì thật ra anh cũng rất sợ, nhưng ngay lúc này đây anh thật sự cũng không muốn bỏ cuộc. Câu nói của họ là- Để cô tự do, nhưng còn anh thì sao? Sống trong địa ngục cả đời? Để ngọn lửa tội lỗi thiêu chết anh? Vì vậy, anh vẫn có chút ích kỷ, cho dù Tô Quỳ đã hoàn toàn mất đi sức sống, cơ thể ngày một gầy đi, da dẻ xám xịt, hốc mắt hõm sâu. Thì anh cũng không muốn buông tay cô ra. May mắn thay, ông trời đã tha thứ cho sự ích kỷ của anh, cuối cùng người đã trả Tô Quỳ lại cho anh. Sau đó, bất cứ khi nào Tống Thành nói về vấn đề xảy ra trước khi cô chìm vào giấc ngủ sâu, Tô Quỳ đều có thể cảm nhận được sự bất lực từ tận trong tim của người đàn ông này, những lúc như thế này, cô lại chọn cách ôm chặt lấy anh và nói với anh bằng cơ thể ấm áp của mình rằng cô vẫn ở đó, và sẽ ở cùng anh cho đến lúc nào hơi thở không còn thì thôi! Khi nhớ lại cảnh tượng vừa ngọt ngào vừa đau thương này, ánh mắt của Tô Quỳ trở nên thật dịu dàng, khóe môi khẽ cười, cô nói nhỏ với phóng viên: "Tôi rất cảm kích, bởi vì ngay từ đầu anh ấy đã không từ bỏ tôi." Không vứt bỏ, không buông tay, một người yêu như vậy, cô còn có lý do gì để từ bỏ anh được? Chỉ cần cố gắng kìm chế hơn nữa mới đủ chứng minh tình yêu của cô dành cho người đàn ông này cũng không hề kém cạnh anh. Kiếp này, vì có sự hiện diện của Tô Quỳ cho nên nữ chính cũng chỉ có một lần gặp mặt với Tống Thành, sau đó liền nhanh chóng bị Tô Quỳ đá xuống làm nhân vật phụ. Hàn Quả Quả chỉ ở lại tập đoàn nhà họ Tống làm việc một năm, rồi sau đó liền xin nghỉ việc, từ đây không ai biết cô ta đã đi đâu và làm gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]