Chương trước
Chương sau
Edit: Linh Nguyệt
Cho nên..
Thật xin lỗi em, Uyển Uyển, tôi nhất định sẽ đối xử với em một cách tốt nhất có thể, tôi dám lấy cả tính mạng của mình ra để thề rằng, đây sẽ là lần cuối cùng xảy ra một chuyện tương tự như thế này, từ giờ trở đi, sẽ không ai có thể làm tổn thương đến em được nữa, trong đó có cả tôi.
Đã ba ngày trôi qua, có vẻ như Tống Thành – nhân vật chính của chúng ta đã bắt đầu ngày càng trở nên lo lắng hơn. Anh cứ đi đi lại lại bên ngoài khu xét nghiệm ICU, trong khi thỉnh thoảng lại cố gắng nhìn qua tấm kính trắng ngăn anh với cô bằng một bóng hình điều dưỡng đang mang rất nhiều dụng cụ y tế.
So với mấy ngày trước, thì trông cô của lúc này đây thật sự đã nom gầy đi rất nhiều, hai cái má bầu bĩnh của cô nhanh chóng gầy quắt lại, đôi môi thì nứt nẻ, sắc mặt xanh xao, nhìn qua nào còn có bộ dáng tràn đầy sức sống như trước kia.
Nhưng trước tình huống như thế, Tống Thành cũng không thể làm gì được, anh thậm chí còn không thể bước vào phòng bệnh một cách tự nhiên như nhân viên điều dưỡng để chạm vào mặt cô!
Khi cảm xúc tồn đọng trong đáy lòng của anh sắp trở nên bùng phát, thì bất ngờ thay, lúc này Vivian lại gọi đến, chiếc điện thoại di động trong túi quần rung lên dữ dội đã may mắn thành công đánh thức Tống Thành bấy giờ vẫn còn đang chìm trong đau đớn.
Chậm rãi bước ra ngoài, giọng nói trầm thấp mang theo ma lực xoa dịu mọi lo lắng của anh bắt đầu vang lên, "Có chuyện gì."
Trước mặt cấp dưới, anh luôn là một ông chủ bình tĩnh và lý trí nhất, cho nên dù tình huống có thế nào đi chăng nữa thì hiện tại, sự kiêu ngạo vốn có của anh cũng sẽ không cho phép anh lộ ra sự yếu mềm thấp kém trước mặt cấp dưới của mình.
Giống với cấp trên của mình, Vivian lúc này đây cũng thực sự không có tâm trạng tốt nên có vẻ như cô đã không nghe thấy được trong giọng điệu của Tống Thành tràn đầy sự lạnh lùng, cô nhanh chóng báo cáo tình hình mà bản thân đã thu thập được, "BOSS, Lâm Xương Mân - chủ tịch của Xương Vận bây giờ đang đứng ở trên tầng cao nhất của tập đoàn nhà họ Tống, hắn đe dọa rằng nếu ngài không tới gặp hắn thương lượng, hắn nhất định sẽ nhảy từ tòa nhà xuống tự sát. Khiến cho tình hình bên ngoài tòa nhà tập đoàn của chúng ta đã bị bao vây bởi một đám cảnh sát lẫn người dân xem náo nhiệt."
Đôi mắt Tống Thành đỏ hoe, nụ cười khát máu hằn sâu trên khóe môi của anh. Anh chậm rãi thốt ra một câu nói ngắn ngủi, "Để cho hắn ta nhảy đi và hãy nói lại với hắn ta rằng, tôi hy vọng hắn ta khi nhảy xuống có thể chết một cách dứt điểm, bởi nếu hắn không chết, tôi nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết!"
"BOSS!"
"Cứ làm như vậy đi! Nhớ đem rõ lời nói vừa nãy của tôi truyền đạt đến vị kia, để xem, hắn ta có dám chết không!"
Hiện tại anh không thể tới chỗ của hắn ta lúc này, bởi vì anh sợ lúc đến nơi rồi bản thân nhất định sẽ không nhịn được mà giết chết hắn.
Xoay người cắt đứt đường dây liên lạc, Tống Thành quay lại trong phòng xét nghiệm ICU, tiếp tục nhìn Tô Quỳ trong trạng thái mê man đến mức ngẩn cả người.
Trên tầng thượng của tập đoàn nhà họ Tống.
Vivian cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, theo bản năng vừa rồi của cô thì giọng điệu của Boss lúc bắt máy thật sự có chút quỷ dị, nhưng mà, sau khi suy nghĩ lại, thì hình như không có chuyện gì xảy ra với ngài ấy cả, phải không?
Thông thường, khi gặp phải tình huống này, BOSS lúc nào cũng sẽ trực tiếp để lại một câu, "Muốn chết thì chết nhanh lên một chút, để tôi còn cho người đem đi xử lý!"
Khi những lời này nói ra, hầu hết mọi người đều vì sợ hãi mà trở nên ngoan ngoãn, bởi vì bọn họ dùng cái chết để uy hiếp Tống Thành cũng là chỉ muốn bản thân có thể được nhận một số lợi ích từ anh.
Tuy nhiên, Tống Thành trong đời thực thậm chí đến cả một cái biểu hiện còn không thèm liếc nhìn hay cho họ.
Bởi vì những lời đe dọa chết chóc đối với một người không màng đến sự sống chết của mình, thậm chí còn mong bản thân chết thật nhanh, thì sẽ không thể gây ra một chút gợn sóng nào trong lòng người đàn ông này được.
Chủ tịch Xương Vận cứ như vậy trơ mắt nhìn Vivian cất điện thoại vào trong túi, hắn điên cuồng gào lên: "Thế nào? Khi nào thì Tống Thành tới! Tôi nói cho cô biết! Tôi chỉ cho mấy người mười phút cuối cùng. Nếu như anh ta vẫn không đến, tôi sẽ từ trên tầng cao nhất nhảy xuống!"
Vivian chán ghét lùi lại hai bước chân rồi khịt mũi lạnh lùng nói: "Chủ tịch Lâm, ngài không cần phải chờ đâu, BOSS của chúng tôi sẽ không đến, ồ, nhân tiện, ngài ấy cũng nhờ tôi nói với ông rằng nếu muốn nhảy thì nhảy nhanh đi, sạch sẽ chút để ngài ấy còn đem đi chôn!"
Đương nhiên, câu cuối cùng là do chính Vivian nói thêm, bởi vì Tống Thành đã không thể nhịn được mong hắn chết đi rồi để có thể lôi hắn ra quất xác, cho nên làm sao ngài ấy lại có thể có ý tốt nói thêm mấy câu với hắn như vậy.
Tuy nhiên, những lời nói vừa thốt ra của Vivian cũng đã đủ để khiến cho những cảnh sát đang cố gắng thuyết phục vị chủ tịch này cũng phải ngạc nhiên, khuôn mặt của ai nấy cũng đều đồng loạt giống như ăn phải món đồ hết hạn sử dụng vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.