Edit: Linh Nguyệt
Cho nên..
Thật xin lỗi em, Uyển Uyển, tôi nhất định sẽ đối xử với em một cách tốt nhất có thể, tôi dám lấy cả tính mạng của mình ra để thề rằng, đây sẽ là lần cuối cùng xảy ra một chuyện tương tự như thế này, từ giờ trở đi, sẽ không ai có thể làm tổn thương đến em được nữa, trong đó có cả tôi.
Đã ba ngày trôi qua, có vẻ như Tống Thành – nhân vật chính của chúng ta đã bắt đầu ngày càng trở nên lo lắng hơn. Anh cứ đi đi lại lại bên ngoài khu xét nghiệm ICU, trong khi thỉnh thoảng lại cố gắng nhìn qua tấm kính trắng ngăn anh với cô bằng một bóng hình điều dưỡng đang mang rất nhiều dụng cụ y tế.
So với mấy ngày trước, thì trông cô của lúc này đây thật sự đã nom gầy đi rất nhiều, hai cái má bầu bĩnh của cô nhanh chóng gầy quắt lại, đôi môi thì nứt nẻ, sắc mặt xanh xao, nhìn qua nào còn có bộ dáng tràn đầy sức sống như trước kia.
Nhưng trước tình huống như thế, Tống Thành cũng không thể làm gì được, anh thậm chí còn không thể bước vào phòng bệnh một cách tự nhiên như nhân viên điều dưỡng để chạm vào mặt cô!
Khi cảm xúc tồn đọng trong đáy lòng của anh sắp trở nên bùng phát, thì bất ngờ thay, lúc này Vivian lại gọi đến, chiếc điện thoại di động trong túi quần rung lên dữ dội đã may mắn thành công đánh thức Tống Thành bấy giờ vẫn còn đang chìm trong đau đớn.
Chậm rãi bước ra ngoài, giọng nói trầm thấp mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nghien-treu-gheo-nam-than/1134354/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.