Edit: Linh Nguyệt Bàn tay đang nắm chặt của anh buông lỏng rồi lại nắm chặt vào, cuối cùng sau một vài giây im lặng anh vẫn lựa chọn đấm một cái thật mạnh vào tường, khiến cho miệng vết thương chưa lành của anh ngay lập tức bị tróc ra. Bùi Hạo Nhiên há miệng thở dài, nhưng vẫn không nói gì. "Lát nữa bệnh nhân được mang ra ngoài, tôi sẽ sẽ trực tiếp mang cô ấy đi làm xét nghiệm ICU, cho nên cậu hãy nhanh chóng đi xử lý vết thương trước đi, rồi lát sau hãy quay lại xem." Tống Thành gật đầu, lần này anh không có phản kháng lại ý của bạn tốt, ngoan ngoãn im lặng đi theo Bùi Hạo Nhiên xử lý vết thương. Trải qua một đêm chiến đấu khốc liệt, máu ở vết thương sau lưng của anh đã đông lại và dính chặt vào áo, ngay khi Bùi Hạo Nhiên tách chiếc áo ra khỏi miệng vết thương, máu tươi đã lập tức tuôn ra. Cảm thấy đau đớn khi miệng vết thương vỡ ra là một chuyện không thể tránh khỏi, nhưng Tống Thành trong trường hợp này lại giống như một cái xác không có hồn, cho dù có làm gì thì anh cũng không hề cảm thấy đau. Sau khi xử lí xong miệng vết thương, anh lại thay quần áo rồi vội vã trở về. Còn về phía Tô Quỳ, từ lúc được mang ra khỏi phòng mổ cô đã nhanh chóng được đưa đến khoa để chuẩn bị bắt đầu tiến hành xét nghiệm ICU, trong thời gian cách ly và theo dõi người nhà chỉ có thể nhìn thấy bệnh nhân qua tấm kính, Tống Thành cũng vì vậy mà bị ngăn cách với cô qua một tấm kính trong suốt, tuy như vậy đã là rất gần nhưng đối với anh thì tấm chắn này lại giống như một vật cản ngăn cách cả thế giới. Người phụ nữ với thân hình nhỏ bé, trông gầy gò đến đáng thương đang ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh nhắm nghiền đôi mắt lại, khuôn mặt do bị mảnh thủy tinh vỡ ra từ kính xe của cô sau một đêm lên men đã biến thành một mảng xanh tím lớn. Trái tim của anh khi nhìn thấy cảnh tượng này thật sự đã trở nên quặn thắt lại, không lúc nào là không cảm thấy đau đớn, Tống Thành dừng lại, cuối cùng anh nhìn Tô Quỳ một cái thật sâu, rồi sau đó nhanh chóng xoay người bước ra khỏi phòng điều dưỡng. Để lại cho Bùi Hạo Nhiên - một con người này giờ vẫn còn đang đứng đợi ở của một câu nói ngắn ngủi rằng: "Chăm sóc tốt cô ấy. Nếu như người trong đó mà mất đi một sợi tóc nào thì người đầu tiên tôi xử lý sẽ là cậu!" Bước chân của Bùi Hạo Nhiên trở nên loạng choạng, câu nói vừa thốt ra của Tống Thành đã khiến cho anh suýt chút nữa thì bị sặc chết, một lúc lâu sau anh mới dám quay lưng lại thì thào: "Dựa vào cái gì, đúng là một người đàn ông thấy sắc là quên bạn!" Dù không muốn nhưng cuối cùng anh vẫn an phận đi làm theo chỉ đạo của Tống Thành.. Vừa bước lên tầng 38, Vivian đã vội vàng chạy đến chào hỏi, vẻ mặt cô lo lắng hỏi: "Boss, ngài.." Vốn định hỏi thêm mấy câu nữa, nhưng khi cô nhìn lên thấy sắc mặt ảm đạm xem lẫn lạnh lùng ở giữa hai hàng lông mày của Tống Thành, thì câu nói "có ổn không" tiếp theo đã được cô ngoan ngoãn nuốt trở lại vào trong bụng. Bởi vì quan sát theo sắc mặt của Boss thì tình hình này chắc chắn không ổn rồi! Bước chân của anh không hề có ý định ngừng lại, Tống Thành vừa đi vừa cởi áo khoác, "Cô có phát hiện ra ai làm chuyện này không?" Vivian đỡ kính, sải bước tới gần chỗ anh, cô rất có quy tắc mà âm thầm cầm tập tài liệu chăm chú báo cáo tình hình, "Tôi đã điều tra được rồi ạ, có vẻ kẻ chủ mưu đằng sau vụ ám sát này chính là Xương Vận. Hắn nhất định có muốn có miếng đất ở vùng ngoại ô phía Tây, nên đã dùng tất cả cổ phần của công ty để nhằm mong có thể thắng được món thầu này, nhưng kết quả là đã bị tôi theo chỉ đạo của ngài cho người tới phá hoại khiến công ty của họ xảy ra vấn đề. Cho nên vụ việc xảy ra tối hôm qua chính là do hắn đã gây thù nên mới sai người đi ám sát ngài." Tống Thành gật đầu nói với cô rằng mình đã biết, anh ném áo khoác xuống ghế sô pha, rồi nhanh chóng đi tới bàn làm việc mở máy tính lên kiểm tra thị trường chứng khoán của Xương Vận, "Phân phó người đi, tôi muốn lập tức tiến hành mua lại cổ phần của tập đoàn này của hắn, chậm nhất là ngày mai, có vấn đề gì không?" Ánh mắt đầy sát khí của anh đã khiến cho trái tim của Vivian đập lỡ mất nửa nhịp, nhưng dù sao cô cũng là người đã đi theo Tống Thành nhiều năm, cho nên chỉ trong nháy mắt cô đã nhanh chóng ổn định lại tâm trí của mình và nói: "Không thành vấn đề, tôi sẽ ngay lập tức cho người đi làm chuyện này." "Ừ." Mãi cho đến khi tiếng giày cao gót dần dần đi xa, cả căn phòng lại im lặng trở lại, thì Tống Thành mới có chút thở dài mà dựa lưng vào ghế ngồi, sống lưng thẳng tắp của anh mềm nhũn ra, đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt lại. Vừa rồi dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng khi nghe thư kí nói lại, Tống Thành vẫn không thể kiềm chế được, anh muốn lập tức tìm ra kẻ chủ mưu chuyện này, khiến cho hắn sống không bằng chết! Nhưng- Anh lại càng hận chính mình, tại sao anh lại không bảo vệ cô, tại sao những người ở bên cạnh anh, lại luôn là mục tiêu bị tổn thương. Hoặc là bị chính anh làm tổn thương, hoặc là lại bị thương bởi chính kẻ thù của anh. Tuy nhiên với cô thì anh lại không thể buông tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]