Chương trước
Chương sau
Edit: Linh Nguyệt
Viên đạn bay xuyên qua một người đàn ông ở gần đó đã khiến cho đầu của hắn nổ tung, từ bộ não cho đến máu, tất cả đều ngay lập tức bắn văng ra toàn bộ chiếc xe.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này dường như không có cơ hội để mà được thở dốc, khi chỉ gần như trong một tích tắc thôi, trước khi họ có thể kịp phản ứng lại thì đám người xui xẻo này đã nhanh chóng bị Tống Thành xử lí sạch sẽ.
* * *
Tại bệnh viện của nhà họ Bùi.
Vẫn là cùng một nơi, vẫn là cùng một người.
Cơ thể của Tống Thành bê bết máu, bộ quần áo may đo cẩn thận của anh vì chiến đấu mà đã hư hỏng nặng, nhưng không thể nào khiến cho nét mặt như dao hằn của anh không lo lắng, mặc kệ những người xung quanh đang làm việc, anh đưa bàn tay thô ráp lên trên trán, âm thầm cầu nguyện.
Phòng phẫu thuật hôm nay cũng có ba nhân vật to lớn "Đang khẩn cấp" đứng bên cạnh anh cách đó không xa, đã qua một đêm kể từ khi thảm họa xảy ra, Tống Thành hai mắt đỏ ngầu, sự đau đớn tê dại ở trên người của anh đã sớm chết lặng, giờ đây trong lòng anh chỉ tràn đầy sự đau lòng và lo lắng cho một người nào đó vẫn đang lặng lẽ nằm ở trong phòng phẫu thuật.
"Bang!"
Phòng cấp cứu được mở ra một cách từ từ, áo choàng trắng của bác sĩ Bùi Hạo Nhiên dính đầy máu, nhìn thấy vậy, đồng tử của Tống Thành liền nhíu chặt lại, bời vì tất cả đều là máu của người phụ nữ anh yêu, nhưng tại sao lại ra nhiều máu đến như vậy-
Tống Thành có lẽ lúc này đây đã quên mất không phát hiện ra rằng, bàn tay của anh từ khi biết cô mới được mang ra từ phòng phẫu thuật đã trở nên run rẩy một cách không thể khống chế được, nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ dám ngồi trên ghế ở phía gần đó, lại vừa không dám tiến lại gần hỏi han tình hình, bởi vì anh sợ, sợ bản thân sẽ phải nghe thấy tin dữ!
Tất nhiên, anh không hỏi không có nghĩa là Bùi Hạo Nhiên sẽ không nói.
Anh chậm rãi hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi phun ra, bắt đầu đứng dậy đi tới chỗ Tống Thành, nói với anh bằng giọng điệu bình tĩnh hết mức có thể: "A Thành, vết thương của cậu cũng không nhỏ, có muốn để tôi dẫn đi xử lý không?"
Tống Thành mệt mỏi lắc đầu, miết nhẹ lông mày hỏi: "Tôi không sao, cô ấy thế nào.." Ngay khi lời nói được thốt ra, đã khiến cho không chỉ có Bùi Hạo Nhiên mà ngay cả bản thân anh cũng hết sức bất ngờ trước giọng nói trông như một ông già trăm tuổi của bản thân.
Những ngày vừa qua khi Tô Quỳ nhập viện, Tống Thành đều không hề có được một một giấc ngủ trọn vẹn, công ty và bệnh viện là hai nơi mà anh phải liên tục đi đến, dấn đến việc khiến cho áp lực của cả hai nơi này đều đè nặng lên vai anh, Bùi Hạo Nhiên vốn tưởng rằng sau khi Tô Quỳ xuất viện hôm nay, Tống Thành rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút, không cần phải hao tâm như thế này nữa.
Nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể nào ngờ tới việc-
Vừa mới cho cô xuất viện vào buổi sáng xong cũng là lúc tối hôm đó lại một lần phải cho cô nhập viện!
Hơn nữa, lần này còn trông bi thảm hơn cả lần trước.
"A Thành, nghe tôi nói này, bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi, chờ khi nào cậu nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện từ từ vậy?" Lòng bàn tay của anh hào phóng vỗ nhẹ lên bờ vai của Tống Thành, Bùi Hạo Nhiên trịnh trọng nói.
Nghe được những lời nói này của anh, trái tim lơ lửng ban đầu của Tống Thành rơi xuống đáy thung lũng, vỡ tan thành từng mảnh, đôi môi mỏng của anh bắt đầu trở nên run rẩy, anh khó khăn thốt lên, "Cô ấy ở đâu, cô ấy.. Tôi muốn đợi cô ấy đi ra."
"A Thành!" Bùi Hạo Nhiên khó xử, anh thật sự không biết phải nói cho người đàn ông trước mắt này như thế nào, anh có nên nói sự thật không, sẽ quá tàn nhẫn với bạn tốt khi nói tin tức cho anh biết, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ta nếm trải tình yêu trong cuộc đời gần 30 năm sống của mình, liền đã phải đối mặt với sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết của người mình yêu, nếu có thể, anh thật lòng mong rằng điều này sẽ không xảy ra với Tống Thành.
Nhưng không có nếu như tồn tại trên thế giới.
Sắc mặt của Tống Thành bắt đầu trở nên âm trầm hẳn đi, anh đứng dậy khỏi ghế chờ, nhanh chóng sải bước đi về phía phòng cấp cứu, mỗi bước đi của anh đều giống như bị một mũi dao đâm, nhưng anh lại cứ cố chấp, muốn đi để tận mắt nhìn thấy được kết quả.
"Đừng nói với tôi, tôi sẽ tự mình đi xem!"
Bùi Hạo Nhiên nhanh chóng ngăn anh lại, liên tục nói: "Đừng lo lắng, tình hình cũng không tệ lắm, người đã được cứu rồi, cậu xem có biết bao nhiêu vi khuẩn đã bám ở khắp nơi trên cơ thể của cậu. Nếu như nhỡ may đi vào vô tình lại khiến cho Đường Uyển lây nhiễm thì không tốt đâu."
Quả nhiên, chỉ cần anh nhắc đến người phụ nữ kia là Tống Thành sẽ bỏ qua hết những tiêu chuẩn của bản thân mà ưu tiên cô trước.
Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt Tống Thành, "Thật sao?"
"Thật đấy!" Bùi Hạo Nhiên khẳng định, đẩy anh ngồi xuống ghế, nặng lời nói: "Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Vì viên đạn gần như đã xuyên thấu tim của cô ấy, dù đã may mắn được lấy ra. Liệu cô ấy có thể thoát khỏi nguy hiểm? Thì còn phải xem ý chí của cô ấy mạnh mẽ đến như thế nào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.