Sau một chút do dự, cuối cùng Tống Thành vẫn lựa chọn ngồi xuống.
Anh thường hay đến nơi đây vào đêm muộn mỗi khi cần giải quyết nhu cầu sinh lí và tất nhiên, khi đã xong anh sẽ không bao giờ ở lại qua đêm ở Du viên.
Nhưng hôm nay thì lại khác, tuy Tống Thành đã vội vã chạy đến chỗ này ngay sau khi tan làm trong một trạng thái không hề hay suy nghĩ gì nhưng anh vẫn không thể nào ngờ rằng, chính bản thân mình lại vô tình gặp phải một cảnh tượng như vậy.
Bộ não đã một thời tung hoành trong giới kinh doanh trước đây của anh đột nhiên vô tình bị sụp đổ, anh thực sự không biết nên làm gì với người phụ nữ nhỏ bé có vẻ mặt lo lắng đang đứng bên cạnh khóc thút thít.
Khẽ thở dài một hơi, Tống Thành cầm đũa lên, do dự rồi lạnh lùng nói: "Cô đứng làm gì, ngồi xuống, ăn cơm!"
Tô Quỳ khẽ nhúc nhích di chuyển thân hình gầy gò của mình, tuy là vẫn động đậy nhưng cuối cùng cô vẫn chậm rãi lựa chọn ngồi ở một khoảng cách xa Tống Thành nhất.
Động tác của cô rất nhẹ, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi được ánh mắt hung dữ của Tống Thành, khiến cho món ngon vốn dĩ đang vào miệng của anh bỗng nhiên không hiểu sao lại đổi vị, Tống Thành khịt mũi, người phụ nữ này là có ý gì vậy?
Không thích anh? Hay là do vẫn còn sợ anh?
Chẳng lẽ người phụ nữ trước đây lúc nào cũng muốn dính lấy anh hai tư giờ không phải là cô sao?
Vì vậy, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nghien-treu-gheo-nam-than/1134326/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.