Sau khi nghe thấy được câu hỏi của anh, người phụ nữ dường như đột nhiên bị đánh thức khỏi giấc mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ từ trở nên trắng bệch, môi dưới bị cắn đến nỗi chuyển sang màu xanh lam, đủ để thấy được cô đã dừng bao nhiêu sức lực.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Tống Thành thật sự rất muốn tiến lên để ngăn cô làm thế nhưng rồi anh lại sợ bản thân sẽ khiến cho cô kinh hãi.
Cho nên anh chỉ có thể miễn cưỡng làm chính mình bình tĩnh lại, rồi nhìn quanh một vòng dãy hành lang căn hộ được trang trí sang trọng, rộng rãi và sáng sủa. "Cô là bạn của Đường Uyển à? Cô ấy đâu?"
Tuy là hỏi như vậy, nhưng thật ra trong lòng của Tống Thành thật sự không có mấy tin tưởng về vấn đề này, một người phụ nữ như Đường Uyển, từ khi nào mà lại có thể kết bạn được với một cô gái như thế..
Đúng, chính là thuần khiết.
Người phụ nữ đứng ở trước cửa phòng bếp nghe thấy vậy, hai hàng mi cong của cô khẽ run lên, đôi mắt hơi hướng phía dưới mặt đất nhìn xuống, giọng nói nhỏ và khàn khàn, "Tôi, tôi chính là.. Đường Uyển.."
Tóc của cô rất tùy ý mà được buộc lại ở phía sau đầu tạo thành một kiểu tóc đuôi ngựa thấp, một lọn tóc tinh nghịch tránh thoát khỏi sự khống chế của sợi dây rồi xõa ra xuống dưới, rũ xuống bên tai của cô.
"Cái gì?" Tống Thành tiến lên vài bước và ném chiếc cặp làm việc vào trên ghế sô pha, chiếc khuy măng sét màu ngọc lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nghien-treu-gheo-nam-than/1134325/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.