Di Di nhìn mình trong gương. Cô kinh ngạc há miệng, từ khi nào, Di Di xinh đạp dễ thương như cô lại thành bộ dạng như thế này?
Mái tóc dài màu đen mà cô luôn tự hào giờ đã hư tổn, sơ xác. Cô còn nghĩ, bóp một cái kéo một cái dựt mấy cái. Đầu cô sẽ thành ni cô đâu?
Còn nữa, làn da trắng mịn của cô? Nó từ khi nào chuyển sang màu 'đen' như vậy? Còn cả mấy vết xước đóng vả̉y nữa.
Da thịt của cô, nó bị teo hóa từ khi nào??
Hu hu!!
Sao lại giống đứa trẻ em ở Châu Phi gầy tong teo toi tóp như này??
Nhất là khuôn mặt, gầy guộc, ôi, đôi mắt to đen láy sâu quyến rũ đã trở nên giống như một chiếc hộp sọ, thâm quầng...
Cô ngạc nhiên soi gương.
Đến cô cũng không nhận ra bản thân
Cô mặc một chiếc váy trắng, cả người y như hồn ma lơ lửng. . .
Ôi my god!!
Không được! Không thể như thế được!
Cô nhanh chóng chạy xuống lầu, nhìn thấy Thượng Cung Thiên như thấy vàng.
- Thượng Cung Thiên!!
- Nói?
Thượng Cung Thiên nhìn cô ta hớt hạ hớt hải chạy đến trước mặt anh.
- Cho tôi ít tiền!
- Tại sao?
- Anh bắt cóc tôi đó!
- Ừ, không liên quan lắm?
- Mặc kệ, tôi muốn tiền! Tiền!!
- Được rồi, đừng lên cơn.
Vừa nhận được chiếc thẻ cô liền chạy ra ngoài, đám người làm vườn thấy một cơn gió lạnh bỗng rùng mình.
Cầm thẻ hắn ta chỉ là muốn bắt taxi cùng mua chút đồ free thôi. Ai nghĩ tới hắn hào phóng như vậy? Di Di cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-la-vo-nam-chinh/1414373/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.