Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Minh Viễn rõ ràng là đang rất bận, chỉ nói qua loa: "Thầy vẫn đang ở phòng thí nghiệm, em cứ tới đây luôn đi."
Vinh Mặc cúp điện thoại, lái xe đến thẳng chuyên ngành khảo cổ đại học Tô An.
Căn phòng thí nghiệm của đại học Tô An, trang thiết bị đầy đủ, tiên tiến, là phòng thí nghiệm khảo cổ tốt nhất ở thành phố Tô An.
Triệu Minh Viễn là giáo sư của chuyên ngành khảo cổ đại học Tô An, cũng là chủ nhiệm khoa, đồng thời đảm nhận vai trò chủ tịch hiệp hội giám định cổ vật ở thành phố Tô An.
Nói chung, thành phố Tô An này chính là địa bàn của ông, Triệu Minh Viễn chính là đại biểu cho uy quyền của giới khảo cổ học ở đây.
Khi Vinh Mặc tới phòng thí nghiệm, ông cũng vừa hoàn thành công việc.
Nhìn thấy Vinh Mặc, ông cũng không lập tức cởi găng tay, nét mặt hiền từ kèm theo âm thanh chầm chậm mở miệng hỏi: "Em lại tìm được đồ tốt gì thế?"
Vinh Mặc đưa cái hòm trong tay qua, thừa nước đục thả câu nói: "Thầy cứ nhìn qua trước."
Nét mặt Triệu Minh Viễn đang bình thường, nhưng là bình thường khi xem chiếc hòm trên tay, kết quả khi vừa mở ra, biểu cảm trên mặt ông nháy mắt lập tức khựng lại, thậm chí hơi thở lại chậm một chút.
Đáy mắt ánh lên vẻ si mê, gần như sự si mê phát ra từ sâu trong tâm hồn, thấp giọng khen ngợi: "Thật đẹp."
Một lát sau, ông ngẩng đầu lên sắc mặt nghiêm túc, nhìn về phía Vinh Mặc hỏi: "Thầy chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-hao-mon-sau-khi-thuc-tinh/4360872/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.