Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Việc tìm ra nguồn gốc lịch sử của những đồ cổ một phần cũng nằm trong các bước để có thể giám định thứ đó.
Giá trị của đồ cổ vốn dĩ đều nhờ vào việc lưu truyền của bản thân nó trong lịch sử.
Sầm Tuế cũng rất phối hợp, cùng anh đi ra ngoài.
Trong khi Vinh Mặc đang khóa cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn một lần, ghi nhớ tên của của hiệu này là Trân Bảo Trai.
Mà ngay khi nhìn xong cái tên này, cô bất chợt ngây người một lúc, theo bản năng cô lập tức nhớ tới chủ của cái sạp hàng kia đã nói đi nói lại hai chữ, duyên phận.
Rồi lại nhớ lúc cô ở thư phòng nhà mình lục lọi ra được cuốn sách tên Trân Bảo Lục.
Hồi chiều khi cô đứng ở sạp hàng đó nhìn thấy miếng ngọc này, cô cũng luôn có cái cảm giác giống như bây giờ.
Không hiểu sao nhưng cảm giác đây chính là duyên phận.
Vinh Mặc khóa xong cửa quay ra thấy cô đang ngây người, thuận miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Sầm Tuế lập tức lấy lại tinh thần, thu lại tầm nhìn từ cái biển hiệu mạ vàng kia rồi cười nói: "Không có gì."
Có lẽ do cô nghĩ nhiều rồi, quý với hiếm gì chứ, thời điểm bây giờ đồ cổ quá phổ biến rồi, căn bản không phải một chữ gì quá đặc biệt.
Không nghĩ nhiều những việc mơ hồ lại vô dụng như vậy nữa, Sầm Tuế đưa Vinh Mặc đến nơi có sạp hàng kia kiểm tra.
Kết quả khi vừa mới đến nơi, cô phát hiện ra cái sạp hàng cô đã mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-hao-mon-sau-khi-thuc-tinh/4360871/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.