Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đóng hộp lại xong xuôi, anh nhìn về phía Sầm Tuế nói: "Nếu thật sự là làm từ Sài Từ, giá trị của một mảnh ngọc này có thể lên đến mấy ngàn vạn, còn nếu là một miếng ngọc hoàn chỉnh, thì giá trị của nó phải đến hàng trăm triệu."
Sầm Tuế nghe đến nỗi nheo cả mắt lại.
Mặc dù cô có kinh nghiệm về khảo cổ của Trân Bảo Lục nhưng đối với tình hình giá đồ cổ hiện nay cô hoàn toàn không biết.
Nghe đến nó có giá như này, vẫn là có vài phần kinh ngạc.
Cô kêu một tiếng trong cổ họng, cầm cái hộp về lại rồi nhìn Vinh Mặc nói: "Ý tôi muốn nói chính là anh mua không nổi đâu."
Vinh Mặc nhìn cái hộp trong tay cô rồi lại nhìn lên cô: "Miếng ngọc này đến từ đâu? Tại sao cô lại khẳng định nó là Sài Từ? Các người chưa một ai từng nhìn thấy Sài Từ như thế nào thì cũng không thể đưa ra kết luận như vậy."
Sầm Tuế không chút giấu diếm, cô thẳn thắn nói: "Ở bên ngoài sạp hàng vỉa hè, ông chủ ở đó nói lấy từ một vùng thôn quê, bọn họ cũng không coi miếng ngọc này là một vật gì quá quan trọng, đương nhiên họ còn chưa biết đó là gì thì đã bị tôi mua mất rồi. Dựa vào kinh nghiệm khảo cổ của chính mình tôi khẳng định nó chắc chắn làm từ Sài Từ."
Vinh Mặc lập tức ngạc nhiên: "Cô cũng mới hai mươi mấy tuổi đầu thôi, lấy đâu ra kinh nghiệm khảo cổ? Nhà cô có bao nhiêu đồ sưu tầm?"
Sầm Tuế đem chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-hao-mon-sau-khi-thuc-tinh/4360870/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.