Rời khỏi Thẩm gia, cả người tôi cảm thấy tự do hơn nhiều. Những lúc không có tiết học, tôi tìm đến Thương hội nước Anh theo địa chỉ đã có. Cô tiếp tân là một cô gái bằng tuổi tôi, nghe nói tôi đến xin việc phiên dịch, cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Có thư giới thiệu không?” Tôi lấy ra lá thư Mục sư Charlie đã viết. Cô ấy liếc nhìn: “Cô là người nhà họ Thẩm ở trấn Nam?” Tôi khựng lại: “Cô quen tôi sao?” “Cô Chu thỉnh thoảng có cùng với anh Thẩm đến thương hội.” Cô ấy nhìn tôi cười: “Theo tôi vào đi.” Vì trình độ nói của tôi còn quá kém, đọc viết cũng chưa đạt chuẩn, nên tôi chỉ có thể làm công việc phiên dịch văn bản đơn giản nhất. Dịch một số thư từ và hợp đồng đặt hàng cho người của Thương hội. Mặc dù vậy, khối lượng công việc khổng lồ vẫn khiến tôi bận tối mắt tối mũi. Tôi cắn răng kiên trì được một tháng, hiệu quả tiến bộ vượt bậc. Tôi đã có thể làm một số công việc của nhân viên ghi chép, lương của Thương hội cũng tăng lên Thế là tôi xin thôi học ở trường giáo hội. Thuê một căn nhà nhỏ gần Thương hội để chuyên tâm làm việc. Ngày hôm đó, tôi đang dịch một hợp đồng quan trọng tại Thương hội thì bên ngoài vọng vào một giọng nữ trong trẻo: “Hội trưởng, nghe nói tuần sau thương gia giàu có người Anh là ngài Johnson sẽ đến Hải Thành để đàm phán một lô hàng, Chu thị bọn tôi nhất định phải giành được.” Là Chu Niệm. Tôi ngẩng đầu, qua ô cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dan-quoc-lat-nguoc-tinh-the/5212340/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.