Ở phía sau nhà, tôi lơ đãng lẩm bẩm từ vựng. Dòng bình luận lại bắt đầu chỉ điểm: “Đọc sai rồi, nữ phụ nên học abandon trước đi!” “Tỉnh lại đi, chồng cô mua hai vé tàu là để đi du học với cô Chu, không phải để đưa cô đi đâu!” Vé tàu? Tôi nghi ngờ nhìn dòng bình luận, rồi lại nhớ đến vẻ mặt căng thẳng của Thẩm Vũ Dương cách đây không lâu. Thế là tôi đi đến thư phòng của anh ta. Giả vờ dọn dẹp. “Trong ngăn kéo, trong ngăn kéo! Sắp tìm thấy rồi, sắp tìm thấy rồi!” Trong ngăn kéo, quả nhiên có hai tấm vé tàu. Mua cách đây hai tháng, đi Anh, còn bốn tháng nữa là tàu khởi hành. Vốn dĩ đã tự thuyết phục bản thân. Nhưng giờ đây nước mắt vẫn trào ra. Thẩm Vũ Dương đã mua vé trước nửa năm, bắt đầu lên kế hoạch du học và bỏ trốn. Anh ta giấu tôi, giấu mẹ, không chỉ học tiếng Tây mà còn phải xử lý ổn thỏa công việc kinh doanh ở đây. Thật là một người đàn ông tồi tệ, muốn bỏ rơi vợ và mẹ ở trong nước, còn mình thì mang tiền của gia đình cùng cô Chu đi tiêu xài ở nước ngoài. Tôi càng nghĩ càng tủi thân, đưa tay định xé vé tàu. [Cảnh kinh điển, nữ phụ xé vé tàu, khiến nam nữ chính không đi được nữa.] [Nữ phụ tiện quá, vừa ngu vừa ác!] [Nam chính phải cảm ơn cô ta đó chứ, không đi được mới có chuyện làm ăn với thương hội sau này.] [Người lầu trên có lương tâm không, họ vì thế mà mất đi tình yêu đó!] Tôi sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dan-quoc-lat-nguoc-tinh-the/5212339/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.