Nhưng Lãnh Dạ Cẩn làm như không nghe thấy, vẫn ôm chặt lấy nàng không buông, đi thẳng về phía trước.
Sở Băng Nghiên biết làm điều vô ích, nên cũng không giãy giụa, nằm im ắng trong vòng tay của Lãnh Dạ Cẩn, vòng tay qua cổ, mặt úp vào lồng ngực của chàng để che đi sự ngại ngùng trên khuôn mặt.
Lãnh Dạ Cẩn bế nàng bước lên xe ngựa, rồi đặt nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Sở Băng Nghiên được thả ngồi xuống, nhưng mặt vẫn không hết đỏ.
Lãnh Dạ Cẩn ngồi xuống bên dưới giúp Sở Băng Nghiên tháo giày.
Sở Băng Nghiên vội vàng giữ tay Lãnh Dạ Cẩn lại “Người muốn làm gì?”
“Chân nàng chắc bị trật rồi, ta giúp nàng nắn lại.”, Lãnh Dạ Cẩn nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của nàng, rồi sau đó tiếp tục tháo giày nàng ra.
Sở Băng Nghiên “Để ta tự tháo cũng được.”
“Không cần, nàng ngồi im đó đi, đừng lộn xộn.”
Sở Băng Nghiên cũng không lộn xộn mà để cho Lãnh Dạ Cẩn tháo giày.
Lãnh Dạ Cẩn động tác dịu dàng, từ từ tháo giày và tất của nàng ra.
Bàn chân trắng hồng nhỏ nhỏ, từ từ hiện ra trước mắt chàng.
Ngay lúc hình ảnh bàn chân của nàng mở ra, trong đầu của chàng đột nhiên nhớ đến một câu nói “Một khi một nam nhân nhìn thấy bàn chân của nữ tử, thì phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của nữ tử đó.”
Chàng đã thấy bàn chân của nàng rồi, là một nam tử hán, đại trượng phu vậy hành động phải chịu trách nhiệm với nàng chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chi-cau-duoc-song/2778507/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.