Tạ Uyển Nhu cũng ngơ ngác nhìn về phía Lãnh Dạ Cẩn “Điện hạ, tại sao không bắt nàng ta chứ? Nàng ta ăn nói bậy bạ, tự nhận mình là Ân Dương huyện chủ, sao người còn không bắt nàng ta?”
Lãnh Dạ Cẩn nhìn về phía Tạ Uyển Nhu, mặt không cảm xúc, nhưng toàn thân như phóng ra khí lạnh, đôi mắt đã toát ra sự cao quý, lãnh đạm, khiến cho Tạ Uyển Nhu thoáng chốc giật mình lùi về sau một bước.
“Nàng ấy đúng là Ân Dương huyện chủ do Hoàng Thượng sắc phong.”
Tạ Uyển Nhu và một đám người của Quân hộ thành ngơ ngác, thật không nghĩ tới nàng ta vậy mà lại chính là một nhị phẩm huyện chủ.
Tạ Uyển Nhu vẫn không tin “Không thể nào, Ân Dương huyện chủ sẽ là một người mù sao? Liệu có sự nhầm lẫn nào ở đây không? Chắc chắn là có nhầm lẫn! Nàng ta không thể nào là huyện chủ được!”
Lãnh Dạ Cẩn nhíu mày “Vậy ý của ngươi là do bổn vương hồ đồ sao?”
Tạ Uyển Nhu vội vã “Tiểu nữ không có ý đó!”
“Nếu đã không có ý đó vậy ngươi còn phản bác lại bổn vương làm gì?”
“Nhưng tại sao Ân Dương huyện chủ là một người mù?”
“Khoảng thời gian trước, bổn vương bị người ám toán, nàng ấy vì ta mà đỡ một mũi tên có độc nên mới khiến cho hai mắt không thể nhìn thấy.”
Tạ Uyển Nhu nhất thời cứng họng, không biết phải phản bác như thế nào, cãi sao được trong khi Sở Băng Nghiên chính là huyện chủ hàng thật giá thật lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chi-cau-duoc-song/2778509/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.