Bình Nhi và An Nhi cũng không nhiều lời, đáp lại nàng một tiếng rồi dặn dò nàng vài câu rồi cũng lên trên chiếc xe ngựa kia rồi đi về hướng Huyện chủ phủ.
Từ nãy đến giờ Sở Băng Nghiên vẫn ngồi trên đùi Lãnh Dạ Cẩn, bây giờ nàng mới mở miệng “Ta cũng đã đáp ứng yêu cầu của người rồi, người có thể thả ta xuống được chưa?”
Bấy giờ, Lãnh Dạ Cẩn mới nới lỏng tay cho Sở Băng Nghiên đi xuống.
Đợi nàng an vị rồi hắn mới mở miệng phân phó cho thuộc hạ đánh xe “Hồi phủ”
Sở Băng Nghiên cảm thấy sai sai, nếu nam chính đã muốn đưa nàng về vậy thì lời mà phân phó với người phía dưới là đến huyện chủ phủ hoặc là đi huyện chủ phủ đưa Ân dương huyện chủ về chứ nhỉ? Sao lại là về phủ vậy?
Sở Băng Nghiên dấu chấm hỏi đầy đầu, liền không ngại ngùng mở miệng ra thắc mắc “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là về phủ rồi, nàng không muốn về nhà sao?”, Lãnh Dạ Cẩn ghé sát vào tai nàng nói.
Hơi thở nóng của Lãnh Dạ Cẩn phả vào tai nàng khiến mang tai nàng ửng đỏ, không biết là vì hơi nóng hay vì ngại
Tên nam chính này, nói chuyện thì nói chuyện ghé sát vào như vậy làm gì chứ?
“Không có, ta đương nhiên muốn về nhà rồi, ý ta là chúng ta về Huyện chủ phủ có phải không?”
Lãnh Dạ Cẩn nhướng mày “Nàng đoán xem?”.
Hắn tính về đến vương phủ rồi mới nói cho nàng biết, nhưng không nghĩ tới nàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chi-cau-duoc-song/2778506/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.