Lệ Ngọc bỏ tay hắn ra, rồi đưa tay lấy cây đàn ghi ta bên cạnh. Đối với cô, đôi khi muốn trả lời vấn đề gì đó cô sẽ dùng một bài hát để thể hiện. Chẳng hạn như lúc này đây.
Ngón tay thon dài của cô bắt đầu dạo lên máy cung tơ, âm điệu nhẹ nhàng, vang vọng. Cô bắt đầu cất lên tiếng hát.
Xin đừng nói yêu tôi như loài chim biết nói
Xin đừng nói yêu tôi như lời người say nói ra
Xin đừng nói yêu tôi
Chữ yêu không nghĩa gì
Đối với tôi nữa người ơi
Xin đừng nói yêu tôi như lời đùa vui hờ hững
Xin đừng nói yêu tôi khi lòng dạ người không thương
Xin đừng nói yêu tôi
Chữ yêu thương gì đó
Bây giờ đã trôi xa tầm tay
Ôi tình yêu, tình yêu, tình yêu
Tình yêu như một giấc chiêm bao
Tình yêu như một thoáng hư vô
Chỉ làm đong đầy nhớ nhung.
Xin đừng nói yêu tôi khi trái tim tôi lạnh giá . Truyện Lịch Sử
Xin đừng nói yêu tôi khi người chỉ là giấc mơ.
Xin đừng nói yêu tôi
Trái tim tôi giờ chỉ
Có mỗi âm nhạc mà thôi.
Xin đừng nói yêu tôi.
Lệ Ngọc mượn lời bài hát mà trả lời Dương Quang.
Mà Dương Quang dĩ nhiên cũng hiểu cô muốn nói gì nhưng hắn vẫn không sao cả mà nói.
- Em không yêu anh cũng không sao. Chỉ cần trong tim em không có bóng hình thằng nào là được rồi. Còn âm nhạc… ờm…. Anh là nhà sản xuất âm nhạc, dựa vào nó mà sống, cho nên trong tim em có nó, tức là đã có anh rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977206/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.