Hôm sau, Lệ Ngọc tỉnh lại trên giường với cơ thể tàn tạ đau nhức, khắp người đều là dấu vết bầm tím. Dưới ga giường còn in lại vết máu đỏ thẫm, cũng đại diện cho đời con gái của cô không còn nữa. À mà không phải cô, chỉ là của thân thể này chứ không phải cô. Trong tiểu thuyết nữ phụ Lệ Ngọc đến lúc chết vẫn là tấm thân trong trắng. Mà bây giờ cô lại làm cho cô ấy bị mất, không biết liệu cô ấy có hiện hồn về bóp chết cô không nữa. Có cảm giác có lỗi với nguyên chủ quá!
Lệ Ngọc lê tấm thân đau nhức vào phòng tắm ngâm nước ấm. Nếu hỏi cô lúc này có hận Dương Quang không thì cô cũng sẽ nói là không. Ngược lại còn phải cảm ơn hắn, bởi vì hắn hành động như vậy cô mới có thể triệt để không đem hắn để vào trong lòng. Cô tránh hắn bởi vì cô sợ mình sẽ yêu hắn. Nay hắn đã làm như thế thì đương nhiên một tia rung động cũng đã hoàn toàn bị dập tắt rồi.
Lệ Ngọc bước xuống nhà, nhưng khi lướt qua phòng của Dương Quang thì thấy cửa mở toang, đồ đạc của hắn cũng không còn. Ánh mắt cô lóe lóe, nở nụ cười giễu cợt. Quả nhiên, lời nói của đàn ông là không đáng tin nhất. Khi chưa có được thì lời ngon tiếng ngọt, thề thốt đủ kiểu. Đến khi có được rồi thì vứt áo ra đi không một lời từ biệt. Nhưng mà không sao cả, hắn đi, cô càng khỏe. Từ rày về sau sẽ không bị ai làm phiền nữa.
Lệ Ngọc ăn sáng, à
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977207/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.