Ở phòng khách.
Ba người vừa ăn bánh uống trà vừa chờ đợi. Bỗng nghe tiếng giày cao gót đang đi xuống những bậc thang. Họ không khỏi đều đồng loạt hướng về phía cầu thang. Thì thấy một cô gái tuy ngủ quan bình thường nhưng trang điểm lên cũng khá xinh đẹp. Đặc biệt là với thân hình lung linh gợi cảm kia, vừa nhìn vào đã không thể dời mắt. Họ nhìn thật lâu nhưng cũng không dám xác định đây có đúng là Lệ Ngọc không nữa. Họ thật sự sợ họ đã lầm.
Lệ Ngọc hài lòng với bất ngờ cô dành cho họ. Phải như vậy mới được chứ? Để cho tới khi biết cô là Lệ Ngọc mới có trò hay để xem. Cô thật mong chờ phản ứng của từng người khi biết cô là con, cháu, em của họ.
Lệ Ngọc bước xuống đi lại gần đứng đối diện với họ, nở nụ cười được xem là thân thiết nhất, hơi cuối người nói.
- Cha, chú Năm, anh Tư...
Ba người lại một phen ngỡ ngàng. Người thanh niên lên tiếng hỏi.
- Cô... cô là con Bảy?
Lệ Ngọc khẽ gật đầu.
- Đúng vậy! Là em...
Người chú Năm trố mắt nhìn cô hỏi.
- Con là nhạc sĩ Lệ Ngọc?
Lệ Ngọc cũng tươi cười lễ phép đáp lại.
- Dạ đúng ạ!
Người anh Tư không thể tin buột miệng nói.
- Sao có thể? Cô lúc trước ngu ngốc, chậm chạp một chữ bẻ đôi cũng không biết, sao có thể là nhạc sĩ nổi danh được?
Lệ Ngọc thản nhiên hỏi.
- Vậy sao anh có thể thông minh biết chữ mà em lại không thể?
Gã ta nhanh miệng đáp.
- Tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977192/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.