Lệ Ngọc bắt đầu cất lên giọng hát.
"Nhiều lần anh muốn... thốt lên lời yêu để khỏi nặng sầu
Riêng mang hình bóng... trót lỡ yêu người ấy
Hỡi em hiểu thấu... nỗi đau thầm kín
Anh ôm riêng lấy bao nỗi sầu trên lối về.
Cuộc đời anh đây... đắng cay nhiều hơn ở tuổi vào đời
Bao nhiêu lần khóc, bởi khổ đau nhiều quá
Ngỡ không còn nữa... trái tim thổn thức
Nhưng khi em đến anh mới hiểu mình vẫn yêu.
Bao năm qua rồi giờ vẫn thấy
Yêu người đầy thắm thiết
Nhưng anh đành
Ôm mối tình
Lặng thầm riêng một bóng
Đêm lạnh thương nhớ ai...
Tình này đơn phương... trót trao về em dẫu rằng phải buồn
Xa em dù chỉ... phút chốc nhưng vẫn thấy
Nhớ nhung vì đâu... tương tư một bóng
Xin mang theo nỗi yêu một mình không thể vơi.
( Lời hát: Tình anh đơn phương. Lời: Huỳnh Mai. Lấy giai điệu nhạc "buồn trong kỷ niệm". Sáng tác: Trúc Phương)
Tình tình tang tang...
Lệ Ngọc cùng Khôi Nguyên đều kinh ngạc khi nghe tiếng đàn của giai điệu bài hát cô vừa mới hát. Nhìn qua thì thấy một thanh niên đang ngồi ở ghế đá gần đó ôm đàn ghi ta mà gãy. Nhìn thấy hơi quen mặt nhưng cô không nhớ là đã gặp ở đâu. Thấy cô nhìn qua, anh ta cũng ngưng đàn, đứng lên cất bước đến gật đầu nói.
- Xin lỗi! Vừa rồi tôi nghe cô hát bài này hay quá nên mạo muội đàn thử. Có sai sót gì xin cô đừng trách!
Lệ Ngọc lắc đầu.
- Không có sao! Anh thật là giỏi chỉ mới nghe đã đàn được rồi! Tôi cũng rất khâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977183/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.