- Được rồi! Người trong bài hát là Dương Nguyên! Anh ta chính là đồ ngốc.
Dạ Thảo liền buột miệng nói.
- Đấy! Chị Lệ Ngọc cũng nói anh Dương Nguyên là đồ ngốc... ách... a...ý Thảo không phải vậy...
Nhìn vẽ mặt không được vui của Khôi Nguyên, Dạ Thảo đành ngậm miệng lại, sợ nói nữa sẽ lại bị sai.
Thế nhưng Lệ Ngọc lại lên tiếng nói.
- Thật ra thì có ai yêu mà không ngốc đâu. Dù bình thường có thông minh đến cỡ nào nhưng khi yêu rồi thì sẽ lập tức biến thành kẻ ngốc ngay. Chẳng hạn...
Lệ Ngọc liếc qua anh chàng nhạc sĩ nào đó đang ôm đàn mà nhìn Dạ Thảo cười ngây ngô. Dạ Thảo nói đúng, anh ta khi đứng trước Dạ Thảo chính là một tên đầu gỗ. Thảo nào Dạ Thảo không thích anh ta là phải. Lệ Ngọc nhìn thấy Minh Quân như vậy cũng tội nghiệp, nên lên tiếng nói.
- Minh Quân! Khó có dịp gặp nhau thế này anh cũng có thể hát một bài được không?
Minh Quân nhìn Dạ Thảo trưng cầu ý kiến. Quả thật Dạ Thảo không thích nghe anh ta hát đâu, nó không hợp gu của cô nhưng vì Lệ Ngọc muốn nghe nên Dạ Thảo cũng gật đầu. Dù sao Lệ Ngọc chính là thần tượng của Dạ Thảo.
Lệ Ngọc thì cũng chỉ có thể thầm lắc đầu. Thấy anh ta cũng đồng cảnh ngộ đều là vai phụ nên cô quyết định giúp anh ta một lần. Dù anh ta không đến được với nữ chính nhưng cũng có thể để lại ấn tượng khó quên trong lòng nữ chính, còn đỡ hơn là không có gì cả, thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977184/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.