- Hừ... nhiêu đó đáng là gì? Không bằng cái lẽ tôi cúng cô hồn tháng bảy.
Hắn nói như vậy, cốt chỉ để cho Lệ Ngọc tức chơi nhưng không ngờ, cô lại cười vui vẻ nói.
- Ái chà chà... vậy khi nào ông chủ Quang cúng cô hồn tháng bảy nhớ báo tôi một tiếng nhé!
Dương Quang thắc mắc.
- Để làm gì?
Lệ Ngọc thản nhiên.
- Thì tôi đến giật chứ làm gì? Vậy cũng hỏi, sao ngu thế?
Dương Quang: "....."
Hắn tự hỏi cô có đúng là nhạc sĩ không đó? Hắn chợt gọi.
- Lệ Ngọc!
Lệ Ngọc theo bản năng đáp lại.
- Gì?
Dương Quang phì cười.
- Cô đúng là nhạc sĩ Lệ Ngọc?
Lệ Ngọc không trả lời mà hỏi lại.
- Anh nói thử xem?
Dương Quang bèn ngồi xuống, vuốt ve nốt ruồi trên mu bàn tay của cô. Lệ Ngọc vội vàng giật tay lại, không cho hắn đụng.
Nhưng xưa nay, Dương Quang là người một khi đã muốn cái gì thì phải đạt cho bằng được. Dù cô không cho hắn đụng thì hắn cứ đụng đấy. Dương Quang chụp lấy bàn tay cô, rồi ngay lập tức hôn lên. Sau đó cười đắc ý nói.
- Thứ tôi muốn có thì sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tôi.
Rồi hắn lại vuốt ve lên mu bàn tay của cô, vừa vuốt vừa nói.
- Cô suy nghĩ thế nào về việc sang trung tâm tôi đây?
Biết không thể làm lại hắn, nên Lệ Ngọc cũng mặc cho hắn vuốt, dù sao cũng đâu mất miếng thịt nào. Cô nói.
- Nếu tôi nói không thì sao?
Như có thể đoán được câu trả lời của cô. Dương Quang bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977179/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.