Dương Quang đang mân mê nốt ruồi trên mu bàn tay của Lệ Ngọc thì thấy có y tá đi vào kiểm tra cho cô. Hắn liền bỏ ra, đứng lên đi xuống cuối giường đứng. Bỗng nhiên, Dương Quang lại nhìn thấy gần mắt cá chân Lệ Ngọc cũng có một nốt ruồi to y như vậy nhưng lại có màu đỏ, nhìn là biết nốt ruồi son. Dương Quang không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng kiềm chế bản thân. Hắn có tiền, nên dù Lệ Ngọc chỉ bị sốt, hắn cũng cho cô nằm phòng đặc biệt, chỉ có một giường bệnh. Vì thế, khi y tá đi ra khỏi phòng rồi, hắn lập tức nhào lại, nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của cô lên mà hôn mà cắn lên nốt ruồi son đó.
Lần này Lệ Ngọc không thể nhịn được nữa. Cô lập tức mở bừng mắt ra, rút chân lại, đạp mạnh vào mặt Dương Quang một cái, suýt nữa thì làm hắn bị chảy máu mũi. Hừ... nếu không phải cô đang bị sốt và đang truyền nước biển thì bảo đảm cô đã cho sống mũi hắn gãy rồi.
Chưa chờ Dương Quang kịp phản ứng, cô đã mở miệng nói.
- Chân tôi vừa mới đạp phân chó đấy!
Bình thường, khi nghe Lệ Ngọc nói như vậy, đảm bảo Dương Quang sẽ phải ôm bụng chạy vô nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Tuy nhiên, bị Lệ Ngọc lừa một lần rồi, đâu dễ bị lừa lần thứ hai. Hắn cười tà, đi lại khom người, chống hai tay xuống giường, mặt đối mặt với cô, nói.
- Cô em trả ơn tôi như thế đó hả? Nếu không có tôi cô em đã ngất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977178/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.