Lệ Ngọc về đến nhà liền lập tức vào phòng nằm ngủ.
Nhưng chưa được bao lâu thì Hiếu Minh lại đến. Anh định nhấn chuông nhưng phát hiện cửa lại không khóa nên trực tiếp đi vào. Hiếu Minh nghe báo là hôm nay ở nhà sách Lệ Ngọc xin về sớm vì không được khỏe, nên anh vội vã hoàn thành nhanh công việc để đến đây xem cô thế nào. Thấy cửa không khóa, đoán chắc là do cô mệt quá nên quên. Hiếu Minh vào nhà, trực tiếp đi lên phòng cô, cũng thấy cửa phòng đang mở. Anh nhìn vào và thấy cô cũng đang nằm trên giường. Hiếu Minh lo lắng, vội chạy vào xem.
- Lệ Ngọc! Cô sao vậy? Bị bệnh hả?
Lệ Ngọc nặng nề mở mi mắt ra, khẽ gật đầu.
- Ừm...
Hiếu Minh sờ trán cô, thấy nóng, lo lắng nói.
- Để tôi đưa cô đi bác sĩ nhé!
Thế nhưng Lệ Ngọc lại lắc đầu.
- Không cần! Tôi mới từ chỗ bác sĩ về...
- Vậy đã uống thuốc chưa?
- Không có lấy thuốc!
- Sao vậy?
Lệ Ngọc vờ nhắm mắt ngủ luôn. Cô là chạy trốn có đâu mà lấy thuốc.
Thấy Lệ Ngọc đã ngủ, biết rằng cô đang rất mệt, Hiếu Minh cũng không tiện hỏi nhiều. Anh để cô ngủ cho khỏe, một hồi dậy anh sẽ hỏi.
Bất chợt, Hiếu Minh nhìn thấy trên bàn trang điểm của cô có để một chiếc đồng hồ của nam và một sợi dây chuyền cũng kiểu của nam. Hiếu Minh tò mò cầm lên xem thử, tự hỏi, không lẽ Lệ Ngọc mua tặng ai sao? Nhưng mà tặng ai? Tặng anh hay Dương Nguyên?
Hiếu Minh lại lật lật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977180/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.