Ra tới đầu hẻm, Ngọc Hiếu đã chờ sẵn. Nhìn thấy Lệ Ngọc, cô ấy cũng cười và gật đầu chào. Lệ Ngọc cũng cười gật đầu chào lại. Rồi hai người Thu Trang và Ngọc Hiếu liền leo lên xích lô đi xa.
Lệ Ngọc nhìn theo bóng lưng người đạp xích lô mà lại muốn sáng tác một bài hát. Tuy nhiên, vì mải mê ngẩn ngơ đứng lặng đắm chìm trong thế giới của mình, mà cô không hề hay biết, một người đã đi đến bên cô tự lúc nào. Cho đến khi cô quay mặt qua thì giật bắn cả người.
- Ôi! Mẹ ơi!
Người đó vốn nhìn thấy Lệ Ngọc đã rất tức giận. Nhưng đột nhiên thấy biểu hiện giật mình của cô thì rất muốn cười. Tuy nhiên, hắn vẫn cố dùng vẽ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn chầm chầm vào cô. Sau đó từng bước tiến lại gần. Lệ Ngọc lập tức lùi lại, cố gắng tránh xa hắn một khoảng cách. Định quay đầu bỏ chạy nhưng hắn đã kịp thời phát hiện ra ý đồ của cô và lập tức túm lấy cô kéo ngay vào hẻm. Lệ Ngọc chỉ kịp thời la lên.
- Á... bớ...ưm... ưm...
Hắn dùng một tay bịt miệng cô lại. Một tay ôm lấy cô nép sát vào góc tường khuất. m trầm nói.
- Cô mà dám la tôi sẽ lột sạch cô và ném cô ra bên ngoài đấy. Cô tin không?
Trong lòng Lệ Ngọc thầm mắn một ngàn lần, tên chó điên, biến thái. Nhưng bề ngoài cô lại vờ sợ hãi gật gật đầu. Chờ hắn buông ra, cô sẽ cho hắn một kích trí mạng, rồi bỏ chạy. Thế nhưng, cái tên chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977169/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.