Lệ Ngọc vừa bước ra khỏi nhà hát, đã gặp Dương Nguyên đứng chờ cô từ bao giờ. Lệ Ngọc ngạc nhiên hỏi.
- Anh lên từ bao giờ vậy? Sao lại đứng đây chờ tôi?
Dương Nguyên đáp.
- Tôi lên tới đây hồi tám giờ, biết hôm nay cô biểu diễn muốn tranh thủ mua vé vào xem mà hết vé rồi, ngay cả vé đứng cũng hết sạch. Đành ngồi ngoài này chờ cô ra chứ sao? Mà hôm nay thế nào? Khán giả có... như lần trước không?
Vụ oanh động đó vẫn cứ ám ảnh Dương Nguyên không ngớt.
Lệ Ngọc cười cười lắc đầu.
- Không dữ dội như lần trước. Mà anh cũng đừng có lo quá! Anh thấy vậy chứ không có gì đâu. Nếu họ không thích thì họ cũng đâu kích động như vậy? Thôi! Đừng đứng đây nói nữa! Tôi lại mời anh đi nhà hàng ăn.
Lệ Ngọc vừa đưa tay lên định cặp cổ Dương Nguyên thì đột nhiên Hiếu Minh từ đâu vội chạy ra kéo tay cô, rồi nói.
- Này này... sao mời Dương Nguyên là nhà hàng mà mời tôi là quán ăn vỉa hè là sao?
Lệ Ngọc thản nhiên đáp.
- Vì anh là ông chủ!
Hiếu Minh khó hiểu.
- Ông chủ tại sao phải ngồi vỉa hè?
Lệ Ngọc lại tỉnh như bơ mà đáp.
- Vì mời anh vào nhà hàng sao tôi trả nổi, phải mời anh ăn vỉa hè chứ sao? Vậy cũng không hiểu!
Hiếu Minh: "...."
Nhưng thực ra lần này là Hiếu Minh mời. Anh là ông chủ mà.
.......
Lệ Ngọc đã có nhiều tiền rồi. Hôm sau, cô thuê hẳn một căn nhà nguyên căn để ở. Cũng ở trong hẻm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977168/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.