Lệ Ngọc bèn cầm sợi dây chuyền lên xem xét, rồi hỏi.
- Vàng giả hay thật vậy?
Dương Quang tức giận quát.
- Nghĩ sao tôi là ông chủ lớn mà đi đeo vàng giả?
Lệ Ngọc nhún vai.
- Ai biết! Thấy giống dây xích chó quá tưởng vàng giả chứ?
Dương Quang: "..."
Hắn cố dằn lại để không bóp chết cô. Nghiến răng nói.
- Tin tức!
Lệ Ngọc liền tươi cười chỉ.
- Anh đi thẳng vào hẻm này, quẹo trái sau đó quẹo phải, thấy cái bảng nhà trọ bình dân. Anh vào hỏi cô Lệ Ngọc nhạc sĩ thì ai cũng biết. Cụ thể phòng nào thì tôi cũng không rành lắm. Tại tôi có bao giờ vô đâu mà biết. Người ta là người nổi tiếng mà.
Thế nhưng, hắn lại nói.
- Vậy cô đi theo tôi. Tôi cũng không thể tin cô.
Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại lắc đầu.
- Không được! Anh muốn tôi mất việc à? Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ....
Nghe cô mở miệng tụng câu đó thì hắn lại phát khiếp, vội vàng ngắt lời.
- Thôi... thôi... thôi... tôi đi một mình được rồi. Nhưng cô nên biết, nếu cô lừa tôi thì dù cô có chạy chân trời góc biển tôi cũng sẽ tìm bằng được cô đấy.
Lệ Ngọc thản nhiên mà gật gật đầu.
- Anh yên tâm! Tôi trên có mẹ già, dưới có...
- Rồi... rồi...rồi... tôi biết... tôi biết...
Hắn ta lập tức bỏ đi. Tuy nhiên, mới bước được hai bước đã quay lại hỏi.
- Này... cô làm gì trong nhà hát của Hiếu Minh?
Lệ Ngọc cũng không biết hắn hỏi để làm gì. Nhưng cũng suy nghĩ ba giây rồi đáp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977170/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.