Mạch Tiểu Miên suy nghĩ: "Người không phải thánh sao không thể mắc sai lầm được? Thủy Minh, khi em biết mình đã sai, có thể lập tức nhận sai, đây đã là việc rất khó khăn rồi, chị không trách em, ngày mai em trả lại cho chị, coi như không có gì xảy ra được không?"
"Cảm ơn chị Mạch, nhưng em thấy không còn mặt mũi để gặp chị nữa, em không còn xứng làm pháp lý rồi."
"Ai cũng có lúc sai, chị cũng có, nhưng phải nhớ kỹ sau này không phạm nữa là được. Chúng ta là pháp y, nhất định phải có trái tim công bằng chính nghĩa."
"Chị Mạch, chị cũng có lúc mắc sai lầm sao?"
Đàm Thủy Minh hỏi.
Mạch Tiểu Miên nhớ lại chuyện nào đó, chột dạ, ừm một tiếng.
"Là chuyện gì vậy? Có thể nói với em không?"
Đàm Thủy Minh hỏi một cách ngập tràn mong đợi.
Cứ như Mạch Tiểu Miên chỉ cần nói ra một chuyện sai lầm thì cô ta sẽ có thể triệt tiêu được cảm giác áy náy trong lòng.
Mạch Tiểu Miên im lặng một lát rồi nói: "Xin lỗi, chị không muốn nhắc lại nữa."
"Được thôi, chị Miên, em không làm phiền chị nữa, cảm ơn chị đã tha thứ cho em, bây giờ em sẽ đưa kim cương đen trả lại cho chị."
"Bây giờ đã tối rồi, mai sáng đi."
"Không được, chỉ cần nó ở trước mặt em thêm một phút sẽ khiến em cảm thấy mình xấu xí đến đáng sợ."
"Được thôi, vậy chị đợi em, trên đường chú ý an toàn."
Mạch Tiểu Miên cúp điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637251/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.