Chương trước
Chương sau
Mạch Tiểu Miên suy nghĩ: "Người không phải thánh sao không thể mắc sai lầm được? Thủy Minh, khi em biết mình đã sai, có thể lập tức nhận sai, đây đã là việc rất khó khăn rồi, chị không trách em, ngày mai em trả lại cho chị, coi như không có gì xảy ra được không?"

"Cảm ơn chị Mạch, nhưng em thấy không còn mặt mũi để gặp chị nữa, em không còn xứng làm pháp lý rồi."

"Ai cũng có lúc sai, chị cũng có, nhưng phải nhớ kỹ sau này không phạm nữa là được. Chúng ta là pháp y, nhất định phải có trái tim công bằng chính nghĩa."

"Chị Mạch, chị cũng có lúc mắc sai lầm sao?"

Đàm Thủy Minh hỏi.

Mạch Tiểu Miên nhớ lại chuyện nào đó, chột dạ, ừm một tiếng.

"Là chuyện gì vậy? Có thể nói với em không?"

Đàm Thủy Minh hỏi một cách ngập tràn mong đợi.

Cứ như Mạch Tiểu Miên chỉ cần nói ra một chuyện sai lầm thì cô ta sẽ có thể triệt tiêu được cảm giác áy náy trong lòng.

Mạch Tiểu Miên im lặng một lát rồi nói: "Xin lỗi, chị không muốn nhắc lại nữa."

"Được thôi, chị Miên, em không làm phiền chị nữa, cảm ơn chị đã tha thứ cho em, bây giờ em sẽ đưa kim cương đen trả lại cho chị."

"Bây giờ đã tối rồi, mai sáng đi."

"Không được, chỉ cần nó ở trước mặt em thêm một phút sẽ khiến em cảm thấy mình xấu xí đến đáng sợ."

"Được thôi, vậy chị đợi em, trên đường chú ý an toàn."

Mạch Tiểu Miên cúp điện thoại xong thì gọi điện thoại cho Lâm Khoa, nói với anh ta mình đã tìm thấy kim cương đen, để anh ta không cần tìm nữa.

Lâm Khoa rất khó hiểu nhưng không nói thêm gì nữa.

"Gọi điện thoại xong chưa?"

Kiều Minh Húc giơ tay lấy điện thoại lại: "Nhanh xuống ăn cơm!"

"Ừm."

Mạch Tiểu Miên đứng dậy nhưng cảm giác hơi choáng nên lảo đảo.

Kiều Minh Húc vội vàng giơ tay ôm lấy cô: "Sao vậy?"

"Đói xỉu rồi."

Mạch Tiểu Miên định thần lại, nở nụ cười ngượng nghịu nói.

"Phụ nữ heo."

Kiều Minh Húc cong người bế cô lên, bế xuống lầu, đặt cô lên ghế.

Mạch Tiểu Miên uống hết bát canh ban nãy chưa uống hết.

Kiều Minh Húc múc cho cô một bát cơm rồi lấy đũa đặt bên cạnh cho cô gắp thức ăn.

"Ha ha, em có cảm giác làm hoàng hậu được người khác phục vụ rồi."

Mạch Tiểu Miên vừa ăn vừa cười.

"Vậy ai là hoàng thượng?"

"Đương nhiên anh là hoàng thượng rồi."

"Vậy còn tạm được, anh thật sợ em coi anh là thái giám."

"Hì hì, anh dũng mãnh như thế, sao có thể làm thái giám? Anh chắc chắn là hoàng thượng anh minh thần võ của em!"

Mạch Tiểu Miên đáp lời ngay.

Nhưng không ngờ, Kiều Minh Húc nghe thấy lời cô nói, phút chốc ý chí chiến đấu sục sôi, dục vọng trỗi dậy, đôi mắt đen ửng hồng, không kìm được mà giơ tay sờ lên chiếc gáy trắng ngần mịn màng của cô.

Mạch Tiểu Miên không hề biết suy nghĩ của anh mà nhắm mắt lại hưởng thụ: "Thoải mái."

Lời này của cô khiến cho Kiều Minh nhận được khích lệ, tay dời xuống dưới trượt vào áo cô.

Mặt Tiểu Miên lúc này mới phát hiện bất thường, vội vàng giơ tay hất tay anh ra, trách mắng: "Tên háo sắc, buông cánh tay biến thái của anh ra, em muốn ăn cơm."

Kiều Minh Húc gật đầu: "Ừm, đương nhiên rồi, mau ăn no rồi mới có sức làm việc."

"Làm việc gì?"

Mạch Tiểu Miên khó hiểu nhìn đồng hồ: "Bây giờ là mười hai giờ đêm rồi, muốn đi làm cũng là chuyện của sáng ngày mai."

"Phụ nữ heo, anh nói là làm việc giữa hai chúng ta."

Kiều Minh Húc giơ tay gõ lên đầu cô, mập mờ nhìn cô nói: "Mau ăn no, chúng ta phải chiến đấu mấy hiệp lận."

Mạch Tiểu Miên nghe xong phản ứng lại, đôi tai bỗng chốc đỏ lên, cúi đầu né tránh ánh mắt anh, vội vàng ăn cơm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.