Nhưng thấy cô thật sự rất mệt nên chỉ đành kìm chế, bế cô lên giường, đắp chăn cho cô, để cô tiếp tục ngủ rồi mình đi tắm.
Tắm xong lên giường, cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi ôm cô nhắm mắt ngủ.
Nửa đêm, Mạch Tiểu Miên đói tỉnh.
Bụng đói kêu ọt ọt.
Cô âm thầm lấy cánh tay đặt trên eo mình ra, vén chăn, muốn xuống giường thì bị Kiều Minh Húc giơ tay ôm eo cô: "Muốn trốn đi đâu?"
"Em đói rồi."
Mạch Tiểu Miên xụ mặt nói.
Tay Kiều Minh Húc đặt trên eo cô cũng cảm nhận được chiếc bụng cồn cào của cô nên ngồi dậy: "Anh đi hâm đồ cho em ăn."
"Không cần đâu, anh ngủ đi, em tự đi làm."
"Anh không ngủ được nữa rồi."
Kiều Minh Húc khoác áo ngồi dậy, đi thẳng ra khỏi phòng xuống lầu.
Mạch Tiểu Miên chỉ đành đi theo.
"Em ngồi đó trước đi, uống gì đó đi."
Kiều Minh Húc vừa nói với Mạch Tiểu Miên, vừa lấy tạp dề trên móc xuống đeo lên người.
"Dì Trương để lại món gì thì hâm món đó là được, đừng làm phức tạp quá."
"Ừm."
Kiều Minh Húc thấy canh dì Trương nấu vẫn còn ấm nên lấy ra bưng cho cô uống rồi đi hâm thức ăn.
Tiểu Miên vừa uống canh vừa nhìn anh bận rộn trong bếp vô cùng hạnh phúc.
Đột nhiên nhớ lại câu nói hôm nay của Đàm Thủy Minh: "Chị Miên, chị hạnh phúc thật, nhiều người tốt với chị đến thế."
Đúng vậy, cô thật hạnh phúc!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637248/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.