Chương trước
Chương sau
Ông lão bóp cò, kết quả, pằng một tiếng, bắn ra một viên đạn.

Nhưng do ông ta đã già, kỹ thuật bắn cũng không chuẩn, đạn không hề bắn vào đầu bà lão mà bắn ra ngoài cửa sổ.

Khi đó, bọn họ cũng không để ý, tiếp tục cãi nhau.

Kết quả, viên đạn lại bắn trúng tim con trai mình...

"Con trai tôi ở lầu mười, tôi ở lầu chín, sao tôi có thể bắn trúng con trai tôi?"

Ông lão ngỡ ngàng hỏi.

Lâm Khoa cũng cảm thấy hiện tượng này khó mà giải thích được, hơn nữa tại sao người chết lại nhảy lần...

Anh ta bảo người giam đôi vợ chồng này lại xong rồi bảo Mạch Tiểu Miên tiến hành giám định khẩu súng săn đó.

Lại phát hiện, trên khẩu súng săn đó có vân tay của ông lão và cả vân tay của người chết.

Hơn nữa, viên đạn lấy ra từ ngực người chết cũng giám định có vân tay của người chết và không hề có vân tay của ông lão.

Theo lời ông lão nói, đúng là ông ta vẫn còn một viên đạn nhưng chưa từng lắp vào súng săn, súng vẫn luôn để trống, vì thế đôi lúc mới lấy ra dọa vợ.

Có một cảnh sát hình sự lấy được video camera chống trộm từ tòa nhà mới đối diện.

Từ đoạn clip cho thấy, đúng là người chết tự mình nhảy lầu và đúng là trúng đạn ở lầu chín, sau đó rơi xuống lưới an toàn ở lầu bốn...

Còn về việc tại sao súng không lại có đạn, tại sao người chết lại nhảy lầu tự sát, tại sao lại vừa khéo trúng đạn ở lầu chín...

Vụ án này hơi khó hiểu.

Kết quả lần theo dấu vết của vụ án rất ly kỳ, người chết là một con bạc, muốn đòi tiền từ mẹ để cờ bạc, mẹ không đưa, anh ta ghi hận trong lòng, hơn nữa còn muốn một mũi tên trúng hai con nhạn.

Anh ta biết cha thường cầm súng dọa mẹ, nên âm thầm lắp đạn vào, muốn cha bắn chết mẹ, sau đó vào từ, vậy thì, tất cả tài sản của cha có thể rơi hết vào tay anh ta.

Kết quả, cha lại cãi nhau rất lâu, kế hoạch của anh ta mãi mà không thể thực hiện, nợ nần chồng chất bị cho vay nặng lãi đòi nợ, nên nhất thời nghĩ không thông, nhảy lầu tự sát...

Vốn dĩ, lầu bốn có lưới an toàn, cho dù anh ta nhảy xuống cũng không chết được nhưng lại bị đạn bắn chết...

Vụ án được phá giải, tất cả mọi người đều ngạc nhiên với ly kỳ của vụ án này...

Cuối cùng, Lâm Khoa kết lại một câu: Gieo nhân nào gặp quả nấy.

Mạch Tiểu Miên về Hoàng Uyển, đã là mười giờ tối.

Cô lên lầu đi tắm.

Vì cơ thể hơi yếu, bận rộn cả ngày, đang thư giãn trong bồn tắm thì ngủ quên.

Kiều Minh Húc cũng về tới.

Anh vừa về đã hỏi dì Trương Mạch Tiểu Miên đi đâu.

Dì Trương bảo cô mới làm việc xong đang trên lầu tắm, đến giờ vẫn chưa xuống ăn canh ăn cơm.

Kiều Minh Húc vội vàng đi lên.

Trong phòng không người, đèn phòng tắm vẫn sáng.

Anh gõ cửa: "Tiểu Miên, em có đó không?"

Đẩy cửa vào, quả nhiên là vậy.

Thấy cô ngâm mình trong nước, đầu nghiêng trên thành bồn, ngủ rất ngon lành.

Anh vội giơ tay thử nước.

May là còn ấm.

"Đúng là người phụ nữ heo, ở đây mà cũng ngủ được.

Anh cúi đầu mắng một câu, xắn tay áo lên, bế cô ra từ bồn tắm.

Mạch Tiểu Miên cũng tỉnh lại, mở mắt lim dim ra, nhìn thấy anh nên nỉ non một câu: "Anh về rồi à, em buồn ngủ quá."

Nói xong, cô lại nhắm mắt lại.

Kiều Minh Húc chỉ đành vừa đỡ cô, vừa dùng khăn lông lâu sạch người cô.

Lau mãi lau mãi...

Có một dục vọng dâng lên, khiến anh như muốn đè cô xuống…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.