Chương trước
Chương sau
"Ban nãy anh Phùng đó muốn tặng cho chị?"

Đàm Thủy Minh ngạc nhiên nói.

Mạch Tiểu Miên im lặng.

Cô thật sự không thể nhận món quà quá quý giá như vậy của Phùng Quang Hiển được.

Nếu như Kiều Minh Húc tặng cô, như Phỉ Thúy đen, cho dù giá trị mấy trăm vạn, cô cũng yên tâm nhận.

Vì đó là chồng của cô.

Nhưng Phùng Quang Hiển chỉ là bạn của mình, hơn nữa còn không phải bạn rất thân.

Món quà quý giá như này, cô không thể yên tâm nhận được, vẫn là tìm cơ hội trả lại cho anh ấy đi.

"Nhiều người tốt với cô đến thế, chị Miên thật hạnh phúc."



Đàm Thủy Minh nói xong, nhìn chằm chằm vào viên kim cương đen trên tay cô rồi quay về chỗ ngồi.

Tay cầm bút dùng lực nắm thật chặt.

Tờ giấy trên bàn cũng bị chọc thủng một một, giọt mực viết đen rơi xuống, nhuộm lên trang giấy trắng.

Hệt như lòng cô ta lúc này!

Mạch Tiểu Miên đặt kim cương đen vào hộp rồi bỏ vào túi áo khoác và bắt đầu làm việc.

Điện thoại trên bàn vang lên, là cuộc gọi của Lâm Khoa.

"Pháp y Mạch, Đông Thành xảy ra một vụ án giết người, mời cô và trợ lý nhanh chóng tới hiện trường."

Lâm Khoa vừa mở miệng đã lên tiếng ngay.

"Được."

Mạch Tiểu Miên cúp máy xong bảo Đàm Thủy Minh chuẩn bị hộp dụng cụ, hai người bắt đầu ngồi xe riêng đi đến Đông Thành.

Lâm Khoa thấy Mạch Tiểu Miên có thể đi lại được, vui mừng mà không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ nhìn cô nói vài chữ rồi dẫn cô đến hiện trường vụ án.

Địa điểm xảy ra vụ án là một căn nhà mười tầng, tường bên ngoài hơi bong tróc, có lẽ là tòa nhà hơn hai mươi năm.

Có thể là đang trang trí bức tường bên ngoài, vị trí lầu bốn còn lắp lưới an toàn giá thi công.



Trên lưới an toàn có một thi thể, mặt hướng xuống, có thể lờ mờ thấy được đôi mắt hoảng sợ của người đó, trông có vài phần khủng bố.

"Tình huống đại khái là gì?"

Mạch Tiểu Miên hỏi Lâm Khoa.

"Ban nãy tôi đến gần xem, ngực anh ta có vết thương do súng, có lẽ là trúng đạn mà chết."

"Thân phận của người chết?"

"Chủ hộ lầu mười!"

"Được, cảm ơn, bây giờ chúng ta lên đó xem xem."

Mạch Tiểu Miên dắt Đàm Thủy Minh, lên đến lầu bốn, từ cửa sổ lầu bốn bò ra ngoài.

Đàm Thủy Minh không hề sợ hãi mà đi theo, đạp lên giá an toàn thi công, cầm quyển sổ ghi chép và hộp dụng cụ, nhanh chóng hỗ trợ công việc của Mạch Tiểu Miên.

Trải qua giám định, nguyên nhân tử vong của thi thể này đúng là vì đạn bắn trúng tim.

Nhưng loại đạn này là đạn săn bắt, lực công kích rất mạnh, đã bị cấm ở nhiều năm trước nhưng không loại bỏ khả năng có người tàng trữ riêng.

Hơn nữa rơi ở độ cao khoảng tầm mười lầu.

Đi lên lầu mười giám định, theo vết tích, kết quả phán đoán được lại là người chết tự mình nhảy lầu.

Theo lời của hàng xóm, có lẽ là người ở lầu chín bắn.

Nhưng cửa lầu chín đóng chặt.

Lâm Khoa dắt đội hình sự phá cửa vào lại thấy một đôi vợ chồng già đang ôm lấy nhau, cuộn người lại trên sofa, ôm đầu khóc...

Người chết là con trai của đôi vợ chồng này.

Ban đầu, đôi vợ chồng già này nghĩ con trai mình nhảy lầu mà chết nhưng nghe thấy Lâm Khoa nói là chết vì trúng đạn săn bắn nên sững sờ rồi bắt đầu khóc lớn lên.

Đêm đó, hai vợ chồng già này đang cãi nhau, sau đó người đàn ông lấy súng săn sưu tầm được hồi còn trẻ mang về từ Đông Bắc dọa vợ, nói bà ta còn càm ràm nữa sẽ bắn chết bà ta.

Kết quả, người vợ già đã quá quen với kiểu đe dọa này.

Vì trước đây ông ta luôn cầm súng không dọa bà ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.