Mạch Tiểu Miên trợn mắt với anh ấy một cái: "Cút!"
"Không cút, tôi muốn xem nơi này của em."
Phùng Quang Hiển đứng thẳng người, nhìn xung quanh đánh giá phòng làm việc này
Thiết bị đơn giản, ngoài két sắt khóa chặt ra thì không còn điểm đặc biệt nào cả.
Sau đó, ánh mắt của anh ấy lại rơi trên người Đàm Thủy Minh.
Con nhóc này đúng là vẫn bình tĩnh, còn trẻ mà lại không bị sắc đẹp của mình dụ dỗ.
Nhưng dựa vào cảm giác đối với phái nữ già trẻ bao năm của anh ấy, luôn cảm giác cô ta có gì đó không đúng.
Còn việc chỗ nào không đúng, anh ấy cũng không nói được, dù sao, anh cũng không muốn đến gần trêu chọc cô ta.
"Cậu Phùng, không có việc gì thì đừng lảng vảng làm phiền chúng tôi làm việc."
Mạch Tiểu Miên thấy bộ dạng vô cùng buồn chán của anh ấy thì nói.
"Một người đẹp trai như tôi ở đây thêm màu sắc cho phòng làm việc mấy người, để mấy người có động lực làm việc hơn, không tốt sao?"
Anh ấy lại khôi phục bộ dạng cười gian tà.
"Không tốt, anh có thể cút rồi."
"Có ai đối xử với bạn bè như em không? Cho dù tôi là người đi đường, em cũng không thể đối xử với tôi như vậy, thật là đau lòng quá đi, cút thì cút."
Phùng Quang Hiển ra vẻ tủi thân rồi gõ lên bàn của Đàm Thủy Minh: "Tôi đi đây, sau này gặp lại nha người đẹp."
Đàm Thủy Minh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637241/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.