“Không khó chịu ở đâu cả, chỉ là đầu hơi choáng.”
Nhìn thấy anh, trái tim Mạch Tiểu Miên lập tức trở nên ấm áp mềm mại, có xúc động muốn làm nũng giống như trẻ con.
“Chóng mặt? Sao vậy? Công việc hôm nay vất vả lắm sao?”
Kiều Minh Húc rất muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng mà không tiện, nên chỉ có thể đưa tay ôm eo cô.
Có lẽ vì tác dụng tâm lý nên anh cảm thấy eo cô lại nhỏ hơn, cảm thấy càng đau lòng hơn.
“Hôm nay em xin nghỉ.”
Eo Mạch Tiểu Miên bị anh xoa đến ê ẩm, ngứa ngáy, làm trái tim cô bắt đầu rung động, dấu đỏ lan tràn khắp khuôn mặt.
“Chuyện này lạ ghê, anh cho rằng em muốn làm chiến sĩ thi đua mà.”
Kiều Minh Húc rất hài lòng với thái độ không đi làm ngày hôm nay của cô.
Nhưng mà nghĩ kỹ thì lại thấy không đúng.
Phần tử cuồng công việc như cô, theo lý thuyết thì nếu không có việc gì thì sẽ không xin nghỉ, chẳng lẽ cô thật sự chóng mặt sao?
“Ăn cơm xong anh đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần đến bệnh viện, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt thôi, nghỉ ngơi một chút thì không sao nữa đâu.”
Mẹ Mạch nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạch Tiểu Miên, suy nghĩ rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu Miên, con không mang thai đó chứ? Trước kia, tháng đầu có con mẹ thường hay bị chóng mặt, còn suýt nữa ngất xỉu trên sân thượng nữa đó.”
“Không thể nào có nhanh vậy đâu.”
Mạch Tiểu Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637213/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.