Chương trước
Chương sau
Dù sao cũng có ăn ý của mẹ con, mẹ Mạch lập tức hiếu được ánh mắt của cô, vì thế tùy tiện bịa ra một lời nói dối: “Xe lăn hỏng rồi, vừa nãy nhờ người mang đi sửa, còn chưa lấy về.”

“Sao lại hỏng rồi? Vậy anh cõng em về.”

Kiều Minh Húc đặt cô xuống ghế, sau đó ngồi chồm hổm trước mặt cô.

Mạch Tiểu Miên gian xảo chớp mắt với người trong nhà, thè lưỡi, sau đó nằm lên lưng của anh.

Kiều Minh Húc cõng cô lên: “Cha, mẹ, Đồng Đồng, con đưa Tiểu Miên đi về trước, mọi người có rảnh thì qua nhà chúng con chơi.”

“Được được.”

Mẹ Mạch cười gật đầu, lặng lẽ đưa tay véo lên người con gái một cái, tỏ vẻ cô xấu tính quá rồi.

Mạch Tiểu Miên nhe răng.

Đối với tấm lưng của Kiều Minh Húc, cô vẫn cảm thấy rất quyến luyến.

Nằm trên lưng anh, cô cảm thấy cả thế giới đều ở phía dưới mình, kiên định, ấm áp, khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.



Càng tốt hơn là anh vừa hát “mỗi một giây đều cần em”

Kiều Minh Húc hoàn toàn không biết anh bị cô gái xấu xa này lừa dối.

Anh cõng cô ra cửa, đi vào thang máy.

Bây giờ là lúc dòng người tan tầm, người ra người vào thang máy đông đúc.

Có thể ở tiểu khu Hoàng Uyển, cho dù nam nữ già trẻ, cơ bản nhận ra Kiều Minh Húc.

Thấy anh cõng một cô gái đi vào thang máy, ai cũng dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn anh.

Sau đó lại nhìn Mạch Tiểu Miên sau lưng anh.

Bọn họ nhận ra Kiều Minh Húc, nhưng số người nhận ra Mạch Tiểu Miên lại không nhiều lắm.

Đương nhiên, cũng có người biết hình như vì một sự cố nào đó mà vợ của Kiều Minh Húc đã không thể đi đứng được nữa.

Có người quen thì cũng có tiếng dò hỏi: “Giám đốc Kiểu, anh đang cõng?”

“Vợ của tôi.”

Đối diện với ánh mắt của người khác, Kiều Minh Húc lại rất thản nhiên.

Anh không cảm thấy mình cõng vợ của mình sẽ có gì không ổn.

Ra khỏi thang máy, anh cõng cô đi từ từ trên đường trong tiểu khu.

Có điều không đi thẳng về Hoàng Uyển số Một.

Mà anh cõng cô đến bên hồ Uyên Ương, để cô ngồi xuống một chiếc ghế dài.



Anh cởi tây trang phủ lên người cô, sau đó ngồi xuống ôm lấy bả vai cô.

Gió đêm hơi lạnh thổi qua, mang đến cảm giác hơi lạnh lẽo.

Mạch Tiểu Miên rụt cổ.

Kiều Minh Húc đưa tay khép cổ áo của cô lại, dò hỏi: “Lạnh không?”

“Không lạnh.”

Hai người hiếm khi ngồi cạnh nhau thế này.

Mạch Tiểu Miên cảm thấy rất hạnh phúc, chủ động ôm lấy bờ ngực của anh.

Kiều Minh Húc ôm chặt cô, để đầu cô tựa lên vai anh.

Bàn tay hai người, mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt……

“Tiểu Miên, vì sao hôm nay em lại hiếm máu cho Ngọc Ngọc?”

Cuối cùng Kiều Minh Húc cất tiếng dò hỏi.

“Anh rất quan tâm cô ta sao?”

Trong giọng nói của Mạch Tiểu Miên ít nhiều vẫn có chút ghen tuông.

“Anh quan tâm em hơn, vì sao em phải hiến máu cho cô ta?”

Kiều Minh Húc vuốt bả vai của cô, hỏi.

“Hôm nay suýt nữa cô ta sinh non, lúc đưa đến phòng cấp cứu thì cần phải được truyền máu, lúc ấy nhóm máu O ở kho bị thiếu, em là nhóm máu O nên hiến cho cô ta.”

Mạch Tiểu Miên thờ ơ nói.

“Suýt nữa sinh non? Tại sao?”

“Bị ngã lăn xuống đất.”

“Ồ. Sao lại thế?”

Giọng điệu của Kiều Minh Húc có hơi kỳ lạ, không thể nói là quan tâm lo lắng, cũng không thể nói rõ nó là gì.

“Sau đó cứu được, cũng giữ được đứa bé.”

Kiều Minh Húc im lặng một chút: “Tiểu Miên, em mong giữ được đứa bé trong bụng cô ta, hay là mong không giữ được?”

“Từ góc độ cá nhân em không mong cô ta có con. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là cô ta tự nguyện, chứ không phải là chuyện ngoài ý muốn thế này.”

Mạch Tiểu Miên trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.