Mẹ Mạch vừa nói đến Kiều Minh Húc, vẻ hài lòng đã tràn ngập khắp khuôn mặt.
Xem ra, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, đúng là không sai.
“Thôi đi mẹ, con chỉ biết làm pháp y, mấy cái việc thư ký trợ lý gì đó con dốt đặc cán mai, hơn nữa con cảm thấy, đàn ông nếu đã lăng nhăng, thì cho dù con có dùng mười đôi mắt nhìn chằm chằm anh ấy, anh ấy cũng sẽ hái hoa ngắt cỏ cho được. Còn Minh Húc, trước mắt con vẫn khá tin tưởng và yên tâm về anh ấy!”
“Không nghe lời mẹ chỉ có hại. Chờ đến khi xảy ra chuyện con có hối hận cũng chẳng kịp, đến lúc đó đừng tới trước mặt mẹ khóc lóc, hừ!”
“Con chắc chắn sẽ chứng minh rằng mẹ không phải là người giỏi tiên tri!”
Mạch Tiểu Miên cũng trợn mắt.
Mạch Đồng Đồng ngồi bên cạnh nhìn nghe, đột nhiên sinh ra cảm giác mình là người ngoài của gia đình này.
Người một nhà bọn họ dù vui buồn giận dỗi đều mang đến cho người khác cảm giác rất hài hòa thân mật.
Cho dù gia đình đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy cũng cố gắng muốn hòa nhập vào gia đình, nhưng dù thế nào cũng có cảm giác xa cách, có hơi không hợp.
Cảm giác này khiến cô ấy rất mất mát.
Nếu từ nhỏ cô ấy cũng có một gia đình như vậy thì thật là tốt.
Chỉ là…
Mấy người Mạch Tiểu Miên không chú ý đến cảm xúc của Đồng Đồng, cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô ấy.
Cả nhà vừa ăn vừa nói, đột nhiên nghe thấy chuông cửa vang lên.
“Đồng Đồng, con đi ra mở cửa xem là ai?”
Mạch Đồng Đồng đứng dậy đi mở cửa, lại thấy người đứng bên ngoài là Kiều Minh Húc, cô ấy sợ hãi gọi một tiếng “Anh rể đến rồi!”
“Con rể Kiều tới?”
Mẹ Mạch thính tai, giật mình vui vẻ thả đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài phòng khách xem thử.
Mạch Tiểu Miên nghe thấy Kiều Minh Húc đến, trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Có điều cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
“A ha, con rể Kiều, đúng là con rồi, có phải con đến tìm Tiểu Miên hay không? Con bé đang ăn cơm đó!”
Mẹ Mạch nhìn thấy Kiều Minh Húc, trong lòng ngập tràn vui mừng, vội vàng đón anh vào.
“Mẹ…”
Kiều Minh Húc lễ phép gọi một tiếng, đưa hộp quà trên tay cho mẹ Mạch: “Cái này là tôm Bắc Cực người khác mới tặng cho con, con cũng thuận tiện mang đến đây thăm mẹ!”
Mẹ Mạch cười đến tận mang tai, nhận lấy hộp quà: “Con rể Kiều khách sáo quá, đến thì đến thôi, còn mang đồ tốt như vậy đến làm gì, sao mẹ lại không biết xấu hổ mà nhận đây?”
“Mẹ đừng khách sáo với con, lần sau đến đây con nên mang thêm nhiều quà hơn mới đúng.”
Kiều Minh Húc vừa nói vừa sải bước đi vào trong bếp, nhìn thấy bóng dáng Mạch Tiểu Miên.
Vừa rồi anh về nhà, nghe thím Trương nói Tiểu Miên về nhà mẹ đẻ.
Có điều thím ấy nhớ ra Tiểu Miên nói phải cho anh một niềm vui bất ngờ, cho nên không vạch trần chuyện Mạch Tiểu Miên đã bước đi được.
Ban đầu Kiều Minh Húc định chờ Mạch Tiểu Miên trở về.
Nhưng ngồi hơn mười phút còn chưa thấy cô về, anh cũng rất nhớ cô, ngồi không yên lòng nên quyết định đến nhà mẹ đẻ cô tự đẩy cô về.
Bây giờ anh mới sâu sắc cảm nhận được, ở cùng một khu nhà với cha mẹ vợ đúng là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Nếu không anh sẽ phải chạy đi thật xa để tìm cô!
“Cha, Đồng Đồng.”
Sau khi Kiều Minh Húc chào hỏi cha Mạch và Đồng Đồng thì tự giác kéo một cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh Mạch Tiểu Miên.
Sau đó, ánh mắt anh luôn dán chặt trên người cô.
Phát hiện sắc mặt Mạch Tiểu Miên không tốt, trắng bệch không còn giọt máu, hơn nữa còn hơi yếu ớt, anh căng thẳng đưa tay xoa mặt cô, hơi lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]